Trác Phàm quay người lại khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì a? Không có thì buông ta ra, ta còn phải đi tu luyện nữa.”
Hơi dẫu môi, Triệu Nguyên Chỉ trả lời: “Ngươi suốt ngày chỉ biết tu luyện thôi sao?”
Thấy Trác Phàm chưa hài lòng với lời nói của mình, Triệu Nguyên Chỉ buông tay hắn ra rồi nói tiếp: “Hôm nay mấy tên đệ tử của Huyền cơ phủ sẽ sang đây luận nên toàn bộ đệ tử của Hoàng cơ phủ cũng phải có mặt. Ngươi cái tên này suốt ngày không có trong phủ làm sao biết được.”
“Thì ra là thế.” Trác Phàm nhìn Triệu Nguyên Chỉ có chút hối lỗi cười thân thiện.
Nhìn vẻ mặt kia làm Triệu Nguyên Chỉ không khỏi phì cười. Trác Phàm thấy thế liền không được tự nhiên lắm. Hắn quay người nói: “Đi thôi, đến đấu trường đài xem thực lực của bọn người Huyền cơ phủ tới đâu.”
Đấu trường đài ngày hôm nay đông hơn so với bình thường. Dường như tất cả đệ tử Hoàng cơ phủ đều có mặt ở đây. Ở một góc bên ngoài, một nhóm đệ tử khuôn mặt lãnh ngạo ngồi treo chân trên ghế. Bên hông mỗi tên này đều có một lệnh bài khắc chữ “Huyền”. — QUẢNG CÁO —
Ở những chỗ khác, đám đệ tử của Hoàng cơ phủ đều xám lại nhìn lên hai người đang ở trên đấu trường đài. Một người là Tống Ngọc, người còn lại là một tên nam tử khoảng hai mươi sáu tuổi tu vi Thiên Huyền thất trọng. Dáng người cao to tướng đi vững vàng rõ ràng là một luyện thể tu giả.
Trác Phàm cùng Triệu Nguyên Chỉ đi vào, theo ánh mắt mọi người cũng nhìn lên đấu đài.
Tống Ngọc nhanh nhẹn né tránh từng đòn công kích của đối phương, thi thoảng lại tìm cơ hội đột kích nhưng dường như mọi đòn tấn công của hắn đối phương đều xem như ruồi mũi.
“Tống Ngọc, ngươi đây là đang gãi ngứa cho bổn đài gia sao? Đánh mạnh lên chú đi nào?”
Triệu Nguyên Chỉ đứng bên dưới thấy Chu Nguyên khiêu khích nhin không được muốn nhảy lên.
Đúng lúc này một tên đệ tử lanh tay kéo lại nói: “Triệu sư đệ, chúng ta biết người có quan hệ gì đó với tông chủ nhưng mà nhìn tên kia có vẻ không quan tâm gia cảnh ngươi ra sao. Ta thấy hay là thôi đi, hắn còn chưa dùng toàn lực khi đánh với Tống Ngọc đâu.”