Trác Phàm tự tin nói lời như vậy không phải không có lí do. Nguyên lực cùng cơ thể của hắn đã rất mạnh mẽ, nếu thực lực cao hơn có lẽ có chút khó khăn nhưng tu vi của Triệu Nguyên lại chỉ có thiên huyền nhất trọng cho nên tầng bích chướng không quá dày, hắn chỉ cần mạnh mẽ vận nguyên lực liền có thể phá tan đi.
Lại lần nữa sử dụng Lưu Quang Phi Ảnh, Triệu Nguyên liên tục tiếp cận tung đòn đánh vào điểm mù của đối phương nhưng những gì hắn làm hoàn toàn không có tác dụng.
Bằng nguyên thần cường đại, mọi đòn đánh của Triệu Nguyên đều bị Trác Phàm nhìn ra. Mỗi khi đối phương đẩy tốc độ lên cao hắn lại dùng Mê Tung Quỷ Ảnh bộ lách người né đi.
Nhìn thấy Trác Phàm thuận lợi tránh đi tất cả đòn tấn công của mình, Triệu Nguyên không khỏi tức giận muốn xì khói. Điều làm hắn tức giận hơn chính là đối phương chỉ né tránh mà không hề hoàn thủ, cứ như đang dạo chơi tìm ong bắt bướm mà không phải đang đối kháng kịch liệt.
“Họ Trác kia, ta nói ngươi khinh thường ta có đúng không? Tại sao không tấn công ta?”
“Ta không thích”
“Ngươi khinh ta có đúng không?”
“Cho là vậy đi.”
Hai người đấu khẩu với nhau nhưng tốc độ không hề chậm đi. Hai tên tân đệ tử này một người hóa thành đóm sáng liên tục tấn công, người còn lại thì tạo ra tàn ảnh không ngừng né tránh.
Nhìn thấy đối phương đánh trả, Triệu Nguyên lúc này mới nở nụ cười dùng cách lấy nhu thắng cương đỡ lấy từng đợt tấn công của Trác Phàm. Mỗi khi Trác Phàm ra tay, hắn đều tìm cơ hội đưa nguyên lực vào phong ấn kinh mạch của đối phương.
Trác Phàm không hề e ngại chiêu này của đối phương. Mỗi lần kinh mạch bị phong bế, hắn lại mạnh mẽ phá tan tần bình chướng đòn tấn công mỗi lúc một dồn dập.
Bản thân cũng có nguyên thần dò xét, Triệu Nguyên không ngừng né đi mọi đòn tấn công của Trác Phàm. Nhưng một lúc sau hắn nhận thấy đối phương dường như càng đánh càng hăng hái quyền tung ra ngày một nhanh uy lực lại ngày một lớn.
Trác Phàm đưa hai tay sang ngang rồi làm động tác vỗ tay đánh vào hai bên sườn của đối phương. Thấy thế Triệu Nguyên vội đưa hai tay lên đón đỡ. Trác Phàm chạm tay đối phương liền đưa tay vặn một vòng cho tay mình phía bên trong sau đó tách ra.
Hai tay của Triệu Nguyên bị Trác Phàm đánh văng sang hai bên liền cảm thấy một hồi đau nhức. Khi hắn chưa kịp hoàn hồn thì chưởng đã đến trước ngực.
Một chưởng này uy lực vô cùng lớn, chưa đến nơi mà kinh phong đã rít gào bên tai. Triệu Nguyên biết mình chắc chắn sẽ bị trọng thương đành phải lùi lại một bước để giảm bớt chấn thương.
Trác Phàm nhìn một chưởng mình bay tới trước ngực đối phương liền thu lực. Hắn thấy mình với Triệu Nguyên cũng không có ân oán gì chỉ muốn giáo huấn đối phương vì vừa mới nói lời nhục mạ mình mà thôi.
Chính vì suy nghĩ đó, khi chưởng đánh tới ngực Triệu Nguyên, Trác Phàm chỉ tùy ý đụng mạnh vào ngực rồi đẩy đối phương lui về sau.
Nào ngờ sau khi tay chạm vào, một cảm giác mềm mềm đàn hồi truyền đến tay Trác Phàm. Hắn cảm thấy có gì đó không đúng liền nhìn sang Triệu Nguyên bị đánh lui đằng kia.
Cứ ngỡ là mình bị trọng thương, Triệu Nguyên cắn răng cố gắng nhịn cho một ngụm máu phun ra nào ngờ đối phương không hề dùng lực đẩy lùi mình. Hắn lui về sau ba bước cảm thấy trước ngực mình nóng ran lên.