Trác Phàm bước vào phòng nhìn ngó xung quanh gật gù. Đập vào mắt hắn đầu tiên chính là bộ bàn ghế bằng trầm hương đặt ở chính giữa nhìn qua rất sang trọng, bên trái là một cái giường ngủ ngăn cách bằng tấm rèm che còn bên phải là một khoảng không gian trống dùng để minh tưởng.
Đặt lưng lên giường, ngày hôm nay Trác Phàm không định luyện tập mà đánh một giấc thật sâu. Hơn một tháng qua, hắn đã một mạch không ngừng nghỉ từ Thiên Vũ đến Thiên Ma Sơn này. Giờ đây hắn thật sự đã không còn tinh thần để minh tưởng nữa rồi.
Sáng hôm sau, khi bình minh vừa ló dạng, tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức Trác Phàm dậy. Hắn bước ra ngoài mở cửa phòng, Lục lão một mặt vội vàng nói: “Trác công tử sao bây giờ ngươi còn chưa ra đấu trường đài? Triệu công tử đã từ sớm rồi.”
“Có chuyện gì a? Không ai nói ta biết.”
“Hôm nay là ngày đấu trường đài mở ra để các đệ tử tiến hành thi đấu với nhau giành tài nguyên tu luyện. Nếu ngài còn không mau chóng đi để bọn họ giành hết đấy.”
“Phiền lục lão cho ta biết đường đến đấu trường đài, ta đi vào thay y phục rồi đến đó ngay.”
Trong Lôi linh thánh giới của Trác Phàm bây giờ tài sản có tiêu đời đời cũng không hết thì cần gì phải đi tranh đấu. Mục đích ban đầu chẳng qua làm tìm một nơi để trú tạm, đợi khi vị chấp sự kia trở về đem hắn đi Nam châu mà thôi.
Nhưng một đệ tử mới nhập môn lại không tranh chấp tài nguyên không khỏi quá kì lạ đi, hắn cũng muốn xem thực lực của đệ tử Thiên Ma Tông đến đâu nên sau một hồi liền đi đến đấu trường đài.
Ở chính giữa Hoàng cơ phủ, một cái sân rộng to lớn cùng hàng tá tên đệ tử đang hò hét cổ vũ, ở một góc bên trái còn có vài tên mở rạp cho cá cược. Thiên Ma Tông không cấm đệ tử cá cược, chỉ cần không lấy cao đánh thấp thì mọi việc đều có thể làm.
Trên đấu đài, hai tên tu giả thiên huyền cảnh đang giao thủ với nhau. Một tên gầy guộc cao nghều, tên còn lại thì như một hán tử. Mỗi chiêu thức hai người đánh ra đều có thể làm mất mạng đối phương. Trong một khoảnh khắc, tên gầy lỡ phạm sai lầm liền bị hán tử đánh một chưởng vào ngực thổ huyết trọng thương. May mà hắn nhận thua sớm nếu không đã bỏ mạng trên đài. Trác Phàm đi vào sân đấu, mọi ánh mắt đều tập trung lên đấu đài nên chả ai để ý. Sau khi hai người kia đi xuống, một nam tử nhảy lên chính giữa đấu đài chắp tay đợi người khiêu chiến. Người này khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú có chút ngạo mạn đưa tay ra sau bắt lại làm một mặt tiêu sái nói: “Ta là ai thì mọi người đã biết. Ta chỉ là đệ tử nhập tông từ ba năm trước mà thôi. Hôm nay tùy tiện đứng đây chấp nhận mọi người khiêu chiến.”
Nghe hắn nói lời ngông cuồng như vậy nhưng không một ai dám bước lên mà chỉ chửi thầm: “Cái tên Tống Ngọc này thật không có liêm sỉ, hắn là cháu của ngũ trưởng lão được đích thân người ta chỉ dạy. Bây giờ đã là thiên huyền bát trọng, đám đệ tử chúng ta dù bằng cấp cũng chưa chắc đánh lại.”
“Đúng đó, ta còn nghe nói nửa năm sau hắn sẽ trực tiếp đi khiêu chiến đệ tử của Huyền cơ phủ nữa a.” Một tên khác hưởng ứng nói theo.
Trác Phàm nghe vậy cũng khẽ nheo mắt nhìn tên Tống Ngọc trên đài kia. Theo như Lục lão nói thì tinh anh đệ tử chỉ có một con số cố định, muốn thi vào tinh anh trừ phi khiêu chiến thành công một trong các đệ tử trong đó rồi thay thế vị trí trống đó.
Trong lúc Tống Ngọc còn đang ngạo mạn, một người khác đã nhảy lên rồi nhẹ nhàng đáp xuống đấu trường làm mọi người đều nhìn nhau nghi hoặc.
“Đây là ai a? Ma mới sao?”
“Thiên huyền nhất trọng! Xem ra cũng không hề tầm thường nha, nhưng mà đầu óc có chút vấn đề hay sao lại đi khiêu chiến Tống Ngọc đã là thiên huyền bát trong? Đúng là nghé con không sợ cọp a.”
Trác Phàm lúc này cũng nhìn rõ người vừa nhảy lên không ai khác chính là Triệu Nguyên cùng vào chung với hắn.