Người bên trong nghe vậy liền không nói gì nữa, Đới Bạch Bân cũng thở phào một tiếng đi ra ngoài.
Vạn Xà Cốc
“Tình hình của Tam trưởng lão thế nào rồi?” Bên trong sảnh đường, một vị trung niên nam tử ngồi trên một chiếc ghế bằng ngọc hai bên tay vịn điêu khắc hai đầu mãn xà lên tiếng.
“Bẩm cốc chủ, Tam trưởng lão còn giữ được mạng đã là may mắn rồi. Sinh lực của hắn hiện tại e rằng vài năm nữa sẽ cạn khô. Còn thực lực bây giờ e rằng đã trở thành phế nhân.” Một lão giả tóc bạc chắp tay nói.
“Thế thì giết hắn luôn đi, Vạn Xà Cốc không cần kẻ vô dụng. Mặt khác, cho người điều tra tung tích của Trác Phàm, chỉ cần thấy hắn liền báo cho người của Đế Vương Phủ.” Nghe vị cốc chủ này nói thế, lão giả gật đầu lui về sau rồi chậm rãi đóng cửa rời đi.
Đế Vương Phủ
Một người trung niên tầm ba lăm bốn mươi tuổi đang nhìn lên bức tranh hình rồng to lớn ở giữa điện. Người này có một khuôn mặt không giận tự uy, thân hình lực lưỡng mặc một chiếc hoàng bào thêu hình một con rồng hai móng chân. Đây chính là vị Phủ chủ của Đế Vương Phủ tên là Hoàng Thiên Bá.
Một tên thuộc hạ ngoài cửa bước vào bẩm báo: “Phủ chủ, theo thông tin điều tra được, Trác Phàm cùng tổng lâu chủ Bạch Vân Vân của Minh Nguyệt Lâu đều đã mất tích ở Huyết Vân Sơn, sáu nhà khác ngoài Chấn Thiên Sơn đều cho người đi điều tra tin tức của hai người này.”
Ngay khi tên thị vệ ôm quyền cáo lui, một tên thanh niên cũng từ ngoài bước vào mở miệng nói: “Cha vẫn còn thương tiếc cho Nhị Đệ sao? Hắn chẳng qua tài nghệ không tinh lại khinh thường kẻ khác nên mới bỏ mạng lại mà thôi. Nếu là con thì Trác Phàm có chín cái mạng cũng không thoát được.”
Vị thanh niên vừa nói chính là con trai của Hoàng Thiên Bá tên là Hoàng Phi Vũ. Hắn từ nhỏ đã thiên phú kinh người còn hơn cả Hoàng Phi Thanh, mấy tháng nay đều bế quan tu luyện, nghe tin đệ đệ của mình bị giết liền xuất quan nghe ngóng một chút.
Hoàng Thiên Bá quay đầu lại nhìn đứa con trai của mình nói: “Cuộc đời tu giả thời gian còn nhiều, mất một đứa con vô dụng mà thôi. Chẳng phải ta vẫn còn Phi Vũ sao? Con cứ trở về tu luyện đi. Bách gia tranh minh năm năm tới đều phải dựa hết vào con đấy. Đừng quên Chấn Thiên Sơn cũng có nhân tài không hề thua kém con.”
Nghe cha mình nói thế, Hoàng Phi Vũ nói: “Ta chưa từng gặp tên Âu Dương Liệt kia làm sao biết được ai hơn ai, thực lực mới là lời nói chính xác nhất, Ta không tin trên đời này còn có thiên tài nào vượt qua được ta cả cha cứ yên tâm.” Nói xong, hắn liền bước chân đi ra ngoài.
Vị đại công tử này năm nay chỉ mới hai sáu tuổi, tu vi đã là thiên huyền ngũ trọng. Từ lúc hắn có tu vi đoán cốt cảnh đã một mình đấu với ba vị trưởng lão thiên huyền cảnh của Đế Vương Phủ, kết quả hai tên trưởng lão bị giết chết, tên còn lại bị trọng thương. Đến khi Hoàng Phi Vũ vừa đột phá đến Thiên huyền cảnh đã được long mạch luyện thể làm thực lực của hắn đều tăng mạnh trên diện rộng. Lực chiến của hắn bây giờ e rằng đã có đủ sức đấu với thần chiếu nhất trọng vài hiệp.