Hoàng Phi Thanh ở xa thấy mình bị lừa cực kì tức giận. Mắt hắn đỏ ngầu dùng hết tốc lực theo hướng cũ trở về. Mắt thấy Trác Phàm đang muốn thôn phệ nguyên lực của tam trưởng lão, hắn liền xông tới tấn công Trác Phàm.
Không kịp thời gian thôn phệ hoàn toàn kẻ địch, Trác Phàm đành phải ném Lý Nguyên Anh ra cản đường Hoàng Phi Thanh còn chính mình lại lùi ra sau vài chục trượng. Đưa tay hất Tam trưởng lão đã không còn sức đánh tiếp sang một bên, Hoàng Phi Thanh cực kì khó chịu vì bị mắc lừa nói:
“Hay lắm Trác Phàm, thì ra mục đích ngay từ đầu của ngươi lại là Tam trưởng lão.”
“Không sai, Đới Thiên Hoằng chẳng qua phun vài cái khí độc ngán đường mà thôi không đáng để tâm.”
Trác Phàm liếc mắt nhìn vị trưởng lão của Dược Thải Đường đang tức giận vì nghe hắn khinh thường phía xa một cái lại nói tiếp: “Duy chỉ có Lý Nguyên Anh thỉnh thoảng lại quấy rầy lúc giao thủ với hai ngươi làm ta ăn không ít đau khổ. Ta biết ngươi đặc biệt muốn quấn lấy không cho ta tấn công hắn nên đành phải vờ đổi đối tượng làm ngươi phân nghi ngờ suy nghĩ của mình là sai. Quả nhiên ngươi đã thật sự như vậy mà lao đến cản đường ta.”
Hoàng Phi Thanh nghe được lời này không khỏi thở dài nói: “Đáng tiếc bổn công tử không nhìn ra mưu kế của ngươi nếu không thì Tam trưởng lão đã không nằm ở đây.”
Trác Phàm lùi lại tận mười bước nhìn Hoàng Phi Thanh cũng chao đảo lùi lại năm bước ngưng trọng. Hắn không hiểu nỗi, thân thể đối phương được rèn bằng gì mà cứng tới nổi bản thân hắn trải qua Ngân Hà Kim Sa luyện thể cũng có phần không bằng. Chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, thiết côn từ trên không lại đánh tới.
Không thể không nói, sức mạnh của Hắc Bá Chí cực kì kinh khủng, thiết côn vung ra tạo thành những tiếng rít gió vù vù như cuồng phong vũ bão nhưng so về tốc độ hắn có phần kém xa Lý Nguyên Anh.
Trác Phàm không lui về sau mà lại không ngừng áp sát. Hắn biết càng tránh ra xa thiết côn vung lực càng mạnh bèn dùng tay ngắn đánh côn dài như một con rắn không ngừng luồng lách qua kẻ hở tiếp cận con mồi mà tấn công.
Bị Trác Phàm áp sát, những đòn côn vung ra cảm giác như bị gượng gạo vô lực, Hắc Bá Chí chỉ đành dùng tay phải cầm côn, tay trái đưa ra thủ thế đỡ lấy những đòn tấn công hiểm hóc của đối phương nhưng không cầm cự được bao lâu đã bị Trác Phàm dùng một quyền đánh bay ra.
Hoàng Phi Thanh lúc này đã lao đến như con mãnh hổ đang vồ mồi. Trác Phàm thấy thế không những không lui mà cũng mạnh mẽ ứng chiến. Hắn thật sự không tin so về lực lượng thân thể mình không bằng. Quả nhiên hai quyền cứng đối cứng va chạm, mỗi người đều lùi một bước.
Trác Phàm đã đoán đúng, trước kia hắn rơi vào hạ phong bởi vì lúc đó bị mất đà hoặc đối phương ra tay đánh lén không thể không thủ thế. Sau một màn này, hắn đã tự tin hơn cười lớn một tiếng hô to: “Thật sảng khoái!” Rồi lao đến đánh tiếp.