Editor: Tử Đằng Huyền

Chương 43.

Thiếu niên tựa hồ hơi phản ứng với cách gọi này, lông mi dài nhỏ dần dần nheo chặt lộ ra biểu tình bất mãn, hai tay bám trên ngực người chống đỡ thân thể.

Một động tác này của thiếu niên càng làm cho thân thể thêm bại lộ, mà bản thân y lại không hề biết chuyện tiếp tục làm lộ cơ thể của mình.

Chu Thiên Ly rốt cuộc chịu không nổi xung kích thị giác, vội vàng cởi ngoại bào của mình khoác lên người thiếu niên, cẩn thận bọc lấy.

Thiếu niên có chút không tình nguyện bắt đầu khẽ chống cự, từ môi răng của y không ngừng phát ra tiếng kêu tương tự với động vật. Rốt cuộc tốn công sức mặc đồ tử tế cho y xong, Chu Thiên Ly bắt đầu tỉ mỉ quan sát vị thiếu niên này.

Mái tóc thiếu niên đỏ như lửa diễm, Chu Thiên Ly chưa từng thấy qua màu tóc này, con ngươi đen láy đơn thuần tựa như không biết gì về thế giới này, bờ môi anh đào đáng yêu. Xem dáng dấp như vậy đoán chừng là 12, 13 tuổi.

"Ngươi... là ai?" Chu Thiên Ly dò hỏi.

Kết quả rất kỳ lạ, thiếu niên mặc dù có đáp lại câu hỏi của hắn nhưng lại ấp úng, nói không rõ khiến người ta căn bản là không hiểu.

Chu Thiên Ly cả kinh "Ngươi lẽ nào? Không biết nói chuyện?"

Đôi môi thiếu niên đột nhiên mím chặt, đôi mắt to lấp lánh hữu thần nhìn Chu Thiên Ly, sau đó gật gật đầu.

Y, lẽ nào thực sự là con hồ ly ngốc kia? Không cần biết đôi tai này là như thế nào, huống hồ thân ảnh hồ ly kia cũng biến mất.

"Ngươi, là con hồ ly kia?" Chu Thiên Ly lần thứ hai dò hỏi.

Thiếu niên gật đầu.

Chu Thiên Ly không biết vẻ mặt của mình là vui mừng hay là kinh sợ, hắn gặp yêu thú thì không nói, trước mặt này là một yêu thú hóa thành hình người!! Hắn thậm chí có chút hối hận không nhìn thấy toàn bộ quá trình y biến đổi!!

"Không nghĩ tới đây là hình người do ngươi hóa thành, cũng khá đấy... tuy rằng còn hơi nhỏ." Chu Thiên Ly cười giơ tay sờ lên mái tóc đỏ của thiếu niên, nhưng lại bị người gạt tay về.

"Tính khí này, quả nhiên là ngươi không sai."

"Hồ ly ngốc, ngươi tên gì? À quên! Ngươi không thể nói chuyện." Chu Thiên Ly nhớ tới vấn đề nghiêm trọng này. Như vậy giao tiếp có hơi vất vả, tuy rằng linh hồ cũng vẫn luôn không biết nói chuyện, chỉ có điều thay đổi hình dáng thôi.

Thiếu niên cúi đầu suy tư một lát, phát ra mấy tiếng "C... Ô..."

"Hả? Ngươi nói cái gì?" Chu Thiên Ly nghe không rõ.

"Im lặng?" Chu Thiên Ly kề tai vào môi thiếu niên.

"Tuân?"

Lúc này thiếu niên rốt cuộc gật đầu.

Chu Thiên Ly nhìn thấy dáng vẻ gật đầu bật cười, tên người chỉ có một chữ ngược lại là lần đầu tiên nghe nói, nhưng mà cũng rất hợp với thiếu niên này.

Đối phương đẹp như được khảm, mọi thứ đều tuân mỹ.

"Tuân có đúng không..." ChuThiên Ly tự lẩm bẩm lần thứ hai nhìn đồng tử của thiếu niên phì cười một tiếng.

"Thực sự rất khó tưởng tượng ngươi cùng với con hồ ly ngốc kia."

Vừa nói, vừa không kiêng kỵ gì kéo lỗ tai của thiếu niên, xúc cảm đụng chạm khiến Chu Thiên Ly nở nụ cười. Trên người dĩ nhiên mọc ra bộ phận của động vật thế này, tận mắt nhìn thấy liền không khỏi mừng rỡ.

Tuân ngốc lăng nhìn lòng bàn tay trắng nõn của mình, cứng ngắc giơ tay lên vuốt ve gò má của chính mình, sau khi cảm nhận được da thịt mới xác nhận chỉ có nhân loại mới có.

Hai lỗ tai Tuân đột nhiên nhấc lên, sau đó bởi vì cúi đầu mà lại rũ xuống, tròng mắt trong suốt hiển lộ vẻ mê man. Y bắt đầu nhẹ nhàng nhúc nhích, thân thể lảo đảo đung đưa, còn không đứng thẳng được đã suýt nữa ngã sấp xuống, cũng may Chu Thiên Ly tiếp được y.

Nhìn thấy hành động vừa nãy của Tuân, Chu Thiên Ly có mấy phần suy đoán, "Ngươi sẽ không phải... không thể bước đi?"

Tuân trực tiếp ngả đầu trên cánh tay Chu Thiên Ly, hai mắt ngốc manh nhìn thẳng xuống đất, hai chân cũng không có sức lực ngồi trên mặt đất.

Động tác này giống như sủng vật nhỏ, Chu Thiên Ly quả thực mạch máu đều muốn nổ tung!!

Hắn che lại vẻ mặt lúng túng của mình bằng cách ho nhẹ một tiếng, giật giật cánh tay chính mình, cái đầu nhỏ nơi khuỷu tay cũng lay động mấy lần.

... Linh hồ sau khi hóa người thực sự đáng yêu!

Giơ tay ôm lấy phần eo Tuân, kéo y vào lòng mình sau đó thở phào nhẹ nhõm, mặc dù đối phương là một thiếu niên thế nhưng vẫn thuần khiết như một tờ giấy trắng.

Nhưng mà... Cái tai này cũng thật là đáng yêu!! Lúc y là hồ ly không có cảm giác thế này, Chu Thiên Ly nhịn không được kéo kéo vành tai Tuân.

"A...A..." Tuân rốt cuộc không nhịn được phát ra âm thanh kháng cự.

"Xin lỗi, xin lỗi. nhất thời nhịn không được." Chu Thiên Ly vội đưa tay về, đột nhiên có loại cảm giác mong chờ nhỏ nhoi...

"Hài tử ở đâu tới?"

Đột nhiên từ sau lưng truyền đến âm thanh khiến Chu Thiên Ly quay đầu lại, thấy Từ Dao và Thẩm Dục Sanh chẳng biết tỉnh lại từ lúc nào, đang nghi hoặc nhìn chằm chằm bọn hắn.

"Các ngươi tỉnh rồi... chuyện này, thật ra là ngoài ý muốn." Chu Thiên Ly bất đắc dĩ mở miệng.

Từ Dao mặt đầy kinh ngạc nhìn Tuân trong lồng ngực Chu Thiên Ly, trước tiên không nói mái tóc màu đỏ đi, cặp lỗ tai kia của y... cũng đã rất không bình thường?!

"Nói ra sợ các ngươi không tin, đứa nhỏ này chính là linh hồ kia."

"Ngươi cho nó ăn Bạch Phượng hoa?" Thẩm Dục Sanh vẻn vẹn liếc mắt một cái liền rõ ràng phân nửa, ngữ khí dù là dò hỏi nhưng cũng khá khẳng định.

Y làm sao biết được? Chu Thiên Ly cả kinh không nói gì thêm, thành thực gật đầu.

"Thà rằng rơi vào nguy hiểm cũng muốn đi hái đồ vật, không nghĩ tới ngươi dễ dàng mang tặng người khác." Thẩm Dục Sanh trào phúng nói.

"Là... Ta cũng không nghĩ tới." Chu Thiên Ly lẩm bẩm.

Thẩm Dục Sanh nói "Nhưng mà nhờ ngươi nó mới hóa hình thành công, không phải... Thật không biết có hậu quả gì không"

Chu Thiên Ly nhíu chặt mày "Có ý gì?"

"Yêu tộc từ khi sinh ra bắt đầu đều là hình thái yêu thú, mỗi một yêu thú sẽ có kỳ hạn hóa hình của chính mình. Như nó chỉ là yêu thú còn nhỏ không cách nào khống chế được thời gian hóa hình. Có rất nhiều yêu thú đến thời gian hóa hình, vì tu vi bản thân không chịu nổi cỗ sức mạnh bạo phát dẫn đến..."

Thẩm Dục Sanh dừng một chút, "Trùng hợp ngươi có Bạch Phượng hoa điều hòa gia tăng linh lực, nếu không chỉ sợ con linh hồ này lành ít dữ nhiều."

Chu Thiên Ly nghe xong nội tâm run lên, hắn căn bản không biết yêu thú phải trải qua quá trình này. Nếu như khi đó chỉ vì tư dục bản thân mà hắn không để linh hồ ăn Bạch Phượng hoa...

Nghĩ như vậy Chu Thiên Ly không khỏi siết chặt vòng tay ôm lấy thân thể bé nhỏ trong lồng ngực, kết quả Tuân đột nhiên cau mày, phát ra từng tiếng âm thanh vỡ vụn, hai lỗ tai không ngừng lay động.

"sao... sao thế?" Chu Thiên Ly cho là thân thể Tuân không khỏe, lập tức khẩn trương.

"...."Từ Dao bình tĩnh nhìn Chu Thiên Ly đầy mặt hoảng hốt, dáng vẻ nhìn thấu nhưng không nói toạc ra.

"Nó bị ngươi siết chặt quá." Thẩm Dục Sanh nhắc nhở.

??!!

Chu Thiên Ly mãnh liệt cúi đầu kiểm tra thần sắc của Tuân, rút đi khí lực cánh tay quả nhiên thấy sắc mặt Tuân chuyển thành bình thường, há miệng thở dốc.

Đây chính là dáng vẻ yêu biến thành người? ngoại trừ hai lỗ tai, ngược lại không khác gì con người.

Từ Dao có chút ngạc nhiên ngồi xổm xuống, giương mắt nhìn Tuân. Màu tóc của y quá mức chói mắt, như dục hỏa trùng sinh phượng hoàng chói lọi.

"Sau này y vẫn sẽ duy trì hình thái như này sao?" Từ Dao nhẹ giọng hỏi.

"Không, nếu như linh lực trong cơ thể bị hao tổn nghiêm trọng thì không có cách nào duy trì hình người, sẽ biến trở lại hình dáng yêu thú." Thẩm Dục Sanh giải thích.

Từ Dao đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, quay đầu hỏi Thẩm Dục Sanh "Nếu yêu thú cũng có thể hóa thành người mà nói, vậy sau này nhận biết bọn chúng rất khó?"

"Tuy rằng mỗi yêu thú đều có kỳ hạn hóa hình, nhưng thành công thì ít. Đa số bộ phận đều lựa chọn từ bỏ hình người, sẽ không liều lĩnh mạo hiểm. Cho nên yêu thú có thể hóa thành hình người cũng không có mấy."

"Thẩm tiểu đệ, ngươi hiểu thật rõ về yêu thú. Ngươi hứng thú với chúng sao?" Chu Thiên Ly khẽ cười.

Thẩm Dục Sanh liếc hắn một cái "Có biết một chút."

Từ Dao đứng một bên nhìn Thẩm Dục Sanh, nghĩ đến giấc mộng tối qua của hắn... Mỗi khí nhớ lại luôn có cảm giác tồn tại tảng đá nặng trịch đè lên ngực hắn.

Hắn rất đồng tình với cảnh ngộ tương lai đó của Thẩm Dục Sanh...

Hơn nữa có thể chính là bị nguyên chủ thân thể của mình làm ra.

"Vân Hàn ngươi tối qua..." Chu Thiên Ly nhớ lại đêm qua Từ Dao gặp ác mộng giãy dụa, ngắt lời mở miệng.

"Sao vậy?"

"Không, không có gì." Chu Thiên Ly nghĩ một chút, đem lời nói ép trở về.

Từ Dao cũng không nghĩ nhiều, người có chuyện nói thẳng như Chu Thiên Ly cũng sẽ có lúc khó mở miệng.

"Linh hồ này... Hài tử này giờ làm sao?" Từ Dao mở miệng hỏi.

Vốn muốn chờ linh hồ tìm thấy bầy đàn của mình rồi thả nó đi, ai ngờ lại gặp phải tình huống đột phát này.

"Trên đường chỉ sợ gặp nguy hiểm, thế nào cũng phải có người bảo vệ." Từ Dao tiếp tục nói.

"Có người thích hợp rồi." Thẩm Dục Sanh mở miệng.

Từ Dao vừa định hỏi, giây tiếp theo bỗng lộ ra thần sắc hiểu rõ. Ánh mắt của hai người đồng thời nhìn Chu Thiên Ly, làm cho lông tơ hắn dựng thẳng lên.

Chu Thiên Ly: có cảm giác xấu...

"Qủa nhiên không có ai thích hợp hơn so với Thiên Ly." Từ Dao nở nụ cười.

"Chờ đã?!! Ta cũng chưa từng chăm sóc cho tiểu hài tử!" Chu Thiên Ly lập tức phản đối nói.

"Ta thấy ngươi rất thích hợp." Thẩm Dục Sanh tiếp tục thêm mắm dặm muối, không chút nào giúp cho Chu Thiên Ly, trái lại còn có chút cười trên sự đau khổ của người khác.

"Các ngươi đều biết ta và hồ ly ngốc căn bản không hợp, coi như y biến thành người cũng vậy. Lại nói, Thẩm tiểu đệ quan hệ các ngươi không phải từ trước đến giờ rất tốt? Ngươi so với ta còn phù hợp hơn? Huống chi vết thương của ta chưa lành mà!"

Trên mặt Tuân lộ ra vẻ không thích rõ ràng, từ trong lòng Chu Thiên Ly thò đầu ra ai oán nhìn dưới cằm đối phương. Một lát sau nhịn không được cắn vào cổ tay hắn!

"Ta thao!! Ngươi tại sao sau khi biến thành ngươi vẫn có tật xấu thích cắn người như vậy?!!"

Chu Thiên Ly đột nhiên rút tay về, nhìn trên da thịt lưu lại dấu răng.

"Nhưng mà, lỗ tai của y nếu mà bị người ta thấy được thì không ổn đâu." Từ Dao lo lắng mở miệng.

Tuân nghe lời Từ Dao nói trong nháy mắt hai lỗ tai dựng thẳng lên, hướng về phía Từ Dao chớp hai mắt lắc lắc đầu. Chỉ thấy hai lỗ tai từ từ co lại, nhỏ đi, mấy giây sau hai lỗ tai nguyên bản nhỏ dài đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là lỗ tai bình thường của nhân loại.

Này!! Cũng quá thần kỳ đi!!

"Lần này sẽ không có ai phát hiện." Thẩm Dục Sanh nói.

"Phiền ngươi rồi." Những lời này là Thẩm Dục Sanh nói với Chu Thiên Ly.

Chu Thiên Ly nhìn hai người dáng vẻ như không thể không có hắn, biểu tình không khỏi để lộ ra nội tâm sụp đổ.

Cảm giác hai người này coi hắn là nãi ba? Chu Thiên Ly hắn trong mắt bọn họ thì ra là người trông hài tử hả?

(*) nãi ba: giống như vú nuôi, nhũ mẫu:vv

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play