Đây là một kế hoạch cực kỳ hiểm độc, mà người dựng nên là trượng phu của ta, còn mục tiêu chính là phụ thân ta.

Phụ thân của Vương sung viên là ngự sử, hắn là Hoàng đế nào cũng ít nhất có một ngự sự mà mình ngứa mắt, hơn nữa phụ thân Vương sung viên lại là vây cánh Tịch gia, nên Vương sung viên mới dám cùng ta đi dạo mà không sợ ta giở trò, ai ngờ ta lại tự ngã. Còn Cẩn sung dung có phụ thân Thái sử, nghe nói ba đời Thịnh gia tận trung với Hoàng đế, Huyên phi được sủng nhất thì có phụ thân làm Binh bộ thượng quyền cao chức trọng, đối xử tốt với Huyên phi là hiển nhiên.

Được rồi, đáng nhẽ ta nên nghĩ ra sớm hơn.

Ai bảo phụ thân ta làm Thái sư quyền cao chức trọng, đe dọa đến địa vị của hắn? Nhưng hắn cũng buồn cười, phụ thân ta mà định tạo phản thì ngài đã chẳng chờ đến giờ này. Nếu thật sự có ý định mưu phản, người đã làm từ lúc Nhị Hoàng tử bị dẹp loạn rồi, hoặc là lúc Tiên Hoàng bệnh nặng, người chẳng cần chờ đến lúc này.

Nhưng cũng có thể hắn nghĩ phụ thân ta định nhân lúc hắn vừa mới lên ngôi mà ra tay.

Nói tóm lại, đế vương ai cũng mắc bệnh đa nghi.

Sau khi nghiệm ra, ta cũng từ từ biết được lý do hắn đối xử tốt với ta.

Có lẽ là do phụ thân ta.

Chuyện tiền triều, hậu cung không được can dự, nên ta chẳng biết gì hết. Có lẽ, Tiêu Hạo Hiên đang muốn diệt trừ thế lực của phụ thân ta để thay bằng thân tín của hắn. Ta có nên viết thư cho phụ thân không?

Bỏ đi, hẳn là người cũng biết rồi.

Ta mà nghĩ ra được thì chẳng có lý do gì người không nghĩ ra được hết.

Đến tối, Tiêu Hạo Hiên nói: “Nàng ăn chưa?”

Ta lắc đầu.

Ta chẳng muốn trả lời, đang nghĩ mông lung.

“Nghĩ cái gì?”

Ta nhìn hắn, suýt thì nói nhưng lại thôi.

“Chẳng nghĩ cái gì cả.”

Hắn lại gần ta, nhíu mày: “Nàng đừng có nói láo. Đừng tưởng qua mắt ta là dễ.”

Ta quay người lại, mặt ta gần sát mặt hắn: “Bệ hạ anh minh thần võ, thần thiếp tự nhận không bằng, hơn nữa thần thiếp là nữ tử thì còn nghĩ cái gì được? Chỉ là chuyện nữ nhi thôi, bệ hạ không cần quan tâm.”

Hắn nói: “Nhưng nàng là thê tử của ta.”

“Bệ hạ biết ta là thê tử của người à?”

Ta cảm giác lá gan mình càng ngày càng lớn.

Hắn xoa đầu ta: “Nghĩ cái gì nói ta nghe xem. Ta cũng muốn chia sẻ tâm sự với Hoàng hậu.”

Ta cười lạnh: “Nhưng thiếp thân lại không biết chia sẻ tâm sự với Hoàng thượng.”

Nhưng nghĩ lại, ta cũng chẳng cần giấu hắn làm gì.

“Chẳng qua thiếp đang nghĩ bao giờ thì Tịch gia rớt đài?”

Hắn nhíu mày, giọng nói ẩn chứa tức giận: “Ai nói gì với nàng à?”

“Bệ hạ cho thiếp thân là ngốc à? Nhìn vào cục diện của hậu cung, nếu suy nghĩ một chút tức khắc sẽ hiểu, người đây là đang chèn ép phụ thân thần thiếp.”

Tiền triều chia làm ba phần, một là vây cánh Tịch gia, hai là vây cánh Hoàng đế, ba là phe trung lập, bao gồm toàn các nguyên lão các đời.

Tiêu Hạo Hiên không hài lòng: “Sao nàng nghĩ thế?”

Ta chép miệng: “Nhìn qua thì có vẻ là bệ hạ đều cho các phi tần mưa móc được hưởng, nhưng thực tế những ai có gia tộc thuộc vây cánh Tịch gia đều có địa vị thấp hơn những người khác.”

Hắn cười lạnh: “Không phải có nàng là Hoàng hậu sao?”

Ta cười mỉa mai: “Cái chức Hoàng hậu này của ta nói hữu danh vô thực có sai không? Có việc gì là ta quyết à? Hay đều là bệ hạ thôi?”

“Hoàng hậu đây là đang đòi quyền lợi cho mình?”

Rồi không đợi ta trả lời, hắn nói: “Sắp đến trung thu, ta nên để Hoàng hậu lo toàn phần, kẻo nàng lại tức giận.”

Sau đó nói tiếp: “Đi ra dùng thiện với ta.”



Ta cảm thấy khó chịu trong người, nhưng không biết là vì sao.

Mấy ngày nay, Tiêu Hạo Hiên đối với ta cực dịu dàng làm ta thụ sủng nhược kinh, không biết là làm sao.

Ta lại bắt đầu mơ màng.

Chẳng nhẽ hắn hồi tâm chuyển ý?

Mấy tháng này hắn đối với ta tốt lắm. Lòng ta cứ lâng lâng. Ta hỏi A Du: “Theo ngươi bệ hạ đang nghĩ gì?”

A Du lắc đầu: “Nô tỳ không dám đoán thánh ý.”

Đồ nhát gan!

Thánh ý mà không đoán thì có ai sống được quá mấy năm chứ!

Chỉ là lần này ta bệnh tương đối ồn ào, rất nhiều phu nhân gửi thuốc thang cho ta, còn có mẫu thân ta biết rồi gửi thư cho ta, ta chỉ trả lời người không cần phải lo lắng. mà cũng từ thư mẫu thân gửi, ta biết được tẩu tẩu đã sinh con, là một bé trai khỏe mạnh, còn hỏi ta đặt tên là gì. Ta nói: “Tùy người.”

Chuyện đại sự như thế ta không dám. Hơn nữa đứa bé đó là con nối dõi Tịch gia, tên là do phụ thân ta hay ca ca ta đặt mới đúng.

Nhưng nếu cho ta đặt, ta sẽ đặt là Minh Viễn.

Chỉ tiếc là ta không có con.

A Phóng biết được ta nghe chuyện tẩu tẩu sinh thì buồn, bèn nói: “Sau này nếu có quý nhân nào sinh hạ Hoàng tử, Hoàng hậu cứ ôm về nuôi là được. Đứa bé đó sau này ghi dưới gối người, thế là không cần lo chuyện hoàng tự nữa.”

Ta lắc đầu: “Không được, đó là con các nàng hoài thai mười tháng mới sinh ra, ta không thể ích kỷ thế được.”

“Vậy sau này người phải làm sao?”

“Ta không biết.”

Rồi ta nói: “Đừng nhắc đến chuyện này nữa.”

Chẳng có ai không buồn khi biết mình không thể sinh con cả, lại còn là nữ nhân, hơn nữa người ban tặng điều đó lại chính là trượng phu của mình.

Bảo ta nhìn sủng phi của hắn cứ giễu võ giương oai trước mặt ta, rồi con của bọn họ cứ ngày ngày mà lớn lên, còn ta thì cô độc đến già trong Trường Thu cung.

Ta tất nhiên không cam lòng.

Nhưng ta có thể làm gì chứ?

Ta cũng không thể nhẫn tâm mà cướp con của người khác được, chỉ đành kiên trì uống thuốc A Du nấu còn hy vọng mang thai.

Mấy ngày sau, Yến sung nghi thông báo có thai.

Mà theo ta được biết thì hình như là do mấy cung nhân bép xép nói ra, chứ nàng ta định đợi đến trung thu mới nói. Cái thai đã được hai tháng rồi.

Nghe xong, ta không biết mình nên cảm thấy thế nào, bởi lẽ hai tháng trước ta đang ốm thập tử nhất sinh nhờ hồng phúc của sủng phi hắn.

Mà lúc này thì ta cũng vừa mới khỏi bệnh.

Ta nói với hắn: “Yến sung nghi có thai, Hoàng thượng định thế nào?”

“Nàng cứ thế mà làm.”

“Vậy thăng lên thành Yến chiêu viên nhé?”

“Được.”

Vậy là chuyện này liền xong. Ta bất ngờ khi hắn không gây khó dễ, sau đó nói tiếp: “Thần thiếp muốn về Trường Thu Cung.”

“Được.”

Ta cứ nghĩ, hắn sẽ hỏi tại sao. Xem ra ta tự mình đa tình rồi.

“Vậy bây giờ thần thiếp sắp xếp đồ đạc. Đa tạ Hoàng thượng đã cho thần thiếp nghỉ mấy hôm.”

Thật ra là cũng cả tháng trời.

Hắn gật đầu: “Giữa chúng ta không cần câu nệ như vậy.”

Ta cũng muốn như thế lắm, tiếc là hắn không thích ta.



Chỉ có ta đơn phương thôi.

Đêm đó, ta khóc ướt đẫm gối.

Ta không hiểu, nếu như hắn lúc còn là Thái tử không thích ta, sao không từ hôn? Vì cha ta ư?

Thế sao ngài không gán cho ta tội danh nào đấy, vừa bỏ được ta, vừa đánh gãy được Tịch gia. Nếu không thích, ngài còn cưới ta về làm gì.

Thế rồi ta bỗng tự cười nhạo bản thân.

Là ai ban đầu đã cố chấp muốn gả cho hắn, bây giờ lại quay ra trách hắn.

Ta đúng là nực cười.

Rất nhanh, trung thu đến.

Hôm ấy, ta trang điểm đẹp hơn bình thường. Tiêu Hạo Hiên cũng đến Trường Thu cung đợi ta. Ta đang định vươn tay để hắn nắm lấy thì hắn chẳng đáp lại, làm ta mất đà suýt ngã.

Hắn nhíu mày: “Chẳng có phong thái đoan trang của Hoàng hậu gì cả.”

Từ đây, ta liền biết, hắn sẽ không bao giờ dịu dàng với ta nữa.

Hắn chỉ dịu dàng với ta khi ta ốm thôi.

Ta đột nhiên lại muốn ốm rồi. Nhưng ta nhanh chóng gạt cái suy nghĩ hoang đường này đi.

So với việc được hắn yêu thương, bây giờ đối với ta việc có một hài tử mới là quan trọng nhất.

Nếu như hắn vẫn cứ đối xử với ta như này, chỉ là không cho ta uống canh tuyệt tự, có lẽ ta vẫn sẽ yêu hắn.

Chỉ tiếc đời không phải là mơ.

Hắn tuyệt tình đến mức cho ta uống canh tuyệt tự.

Không phải bây giờ ta không còn yêu hắn, tình yêu đầu đời ta mà ta sẵn sàng vứt bỏ hết tất cả để theo đuổi, sao có thể nói bỏ là bỏ được? Thế nhưng ta không còn yêu hắn như lúc ấy nữa.

Cái nơi ăn thịt người gọi một cách hoa mĩ là “Hoàng cung” này đã dần gặm nhấm đi cái tình yêu thuở bồng bột ấy.

Nếu nói ta có hối hận vì đã gả cho Tiêu Hạo Hiên không, thì không có là nói dối.

Ta thở dài, thôi, nghĩ nhiều làm gì nữa.

Khi ta cùng hắn bước vào trong đại điện, tất cả đại thần đều quỳ xuống hành lễ: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vận tuế.”

“Hoàng hậu thiên tuế.”

À, họ đang quỳ rạp trước mặt ta. Họ kính nể ta hay kính nể cái địa vị Hoàng hậu này?

Địa vị Hoàng hậu này là thứ duy nhất làm cho ta xứng đáng sánh vai với Tiêu Hạo Hiên.

“Bình thân.”

Giọng nói mạnh mẽ vang dội của Tiêu Hạo Hiên vang lên, sau đó hắn quay sang nói với ta: “Hoàng hậu cũng ngồi đi.”

Ta có thể cảm nhận được ánh mắt ghen ghét của chúng phi tần.

Sau đó hắn nói nhỏ, đến mức chỉ có hai người nghe được: “Biểu hiện cho tốt.”

Bàn tay của ta đang được hắn cầm phút chốc cứng đờ.

Thể diện của hắn quan trọng hơn cả ta.

Khi nghĩ đến đây, lòng ta như thắt lại.

Vốn là vậy mà.

Tiệc trung thu thì cũng chẳng có gì, chẳng qua là các đại thần chúc mừng, tặng quà, phi tần người thì hiến vũ, người đánh đàn, rồi bày trò ngâm thơ.

Chung quy lại là chán.

Thế nhưng một người nói: “Hoàng hậu hay là cũng làm thơ đi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play