"Otta, cậu có hối hận không? Về việc gia nhập tổ đội của tôi?" Corleo bỗng nhiên hỏi Trần Ô Lâm, dường như tâm trạng của hắn khá nặng nề và áy náy với cậu.
Trần Ô Lâm bốc thêm một miếng bánh, nhai nhóp nhép hừ lạnh nói "Hối hận gì chứ? Cậu thấy tôi giống người không kiên định như vậy sao?"
"Ý tôi không phải như vậy." Corleo lắc đầu, phiền muộn trong lòng mãi không thể dập tắt được. Nếu một nam nhân bình thường thì sẽ cố hết sức bảo vệ và chăm sóc cho người mình yêu, trong khi đó hắn lại đẩy Otta vào nguy hiểm đứng đầu mũi nhọn của chiến tranh. Hắn đang hoài nghi quyết định của mình là đúng hay sai. Dù khao khát muốn ở bên cạnh cậu ấy, nhưng làm như vậy không phải quá ích kỷ hay sao?
"Đừng quá nghiêm trọng hóa vấn đề, tôi đã có thể từ chối đề nghị của cậu nếu như tôi muốn." Trần Ô Lâm bĩu môi đáp, điệu bộ của hắn nói làm như cậu điên cuồng vì tình không bằng...
"Sắp tới lễ tổng kết rồi, cậu có thể suy nghĩ lại và đổi sang tổ đội sang, sau ngày hôm nay là không thể thay đổi được nữa đâu." Corleo nghiêm túc lên tiếng, dù chuyện này có ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn đi chăng nữa, hắn vẫn tôn trọng mong muốn của Otta.
"Haizz, tôi không biết cậu là loại người lèo nhèo như vậy đó, để cho tôi yên tĩnh ăn sáng được không?" Trần Ô Lâm không nhịn được châm chọc Corleo một phen. Rõ ràng trước đây Corleo khá kiêu ngạo và độc đoán, vậy mà bây giờ lại giống trung khuyển thế này, thật khiến cậu hoài niệm con người cũ kia.
Corleo lập tức ngậm miệng không nói nữa, vẻ mặt trầm tư không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
•
•
Trần Ô Lâm nhàm chán chờ đợi lễ tổng kết trôi qua, quả nhiên dù ở thế giới cũ hay tinh tế thế giới, lễ tổng kết luôn lâu la và tẻ nhạt như vậy.
Thật lãng phí thời gian...
"Otta, cậu vừa đi ăn sáng với tên kia sao?" gương mặt Sasha đầy u ám hỏi. Vì cái gì Otta luôn tránh né mình nhưng lại thoải mái bên cạnh tên đó chứ? Tên Corleo đó rốt cuộc có gì hơn hắn?
"Ừ, cậu ta có chuyện muốn bàn chuyện tổ đội với tớ thôi, không có gì to tát đâu." Trần Ô Lâm vẻ mặt bình thản đáp, nhưng trong lòng tràn ngập cảm giác nguy cơ khó lường.
Sasha... Đừng dùng vẻ mặt đó nhìn tớ...
Tớ hoàn toàn không biết là cậu đang ghen tị đâu...
Đừng sa đọa nữa, tớ đã cố không tạo mấy loại tình cảm mờ ám rồi mà...
"Vậy sao?" Sasha nhíu mày kỳ quái, đảo mắt sang nhìn về phía Corleo. Nếu chỉ là về chuyện đó, tại sao tên Corleo kia lại dùng vẻ mặt ủ dột như đang thất tình vậy?
Bỗng nhiên bầu không khí trở nên dồn dập, mọi người đều tập trung về phía khán đài như trông chờ một người nào đó. Trần Ô Lâm giật mình nghe được âm thanh thông báo của hệ thống, kinh ngạc khi thấy cả hai người mang mảnh hồn đều tới đây.
"Bọn họ không phải là Song Tinh Chiến Thần sao? Tôi nghe đồn bọn họ sẽ tới lễ tổng kết này. Nhưng không là thật..."
"A, tuyệt quá, tôi chỉ mới thấy hai vị đó trên tivi, cuối cùng cũng có thể gặp trực tiếp."
Các học sinh bắt đầu xì xào bàn tán, cho tới khi Errand Willson Mavellord bước lên bục để phát biểu, bầu không khí lại trở về sự im lặng ban đầu. Trần Ô Lâm cảm giác như bọn họ đang nín thở lắng nghe vậy.
Hồi hộp như vậy sao?
Người đàn ông mặc quân phục màu đỏ với mái tóc ngắn màu xám bước lên bục, vẻ mặt bình tĩnh và lạnh nhạt tựa như tảng băng ngàn năm không chuyển, Trần Ô Lâm nghĩ rằng hắn hợp với mảnh hồn hệ Băng hơn là hệ Quang nhiều. Errand đối diện với hàng ngàn con mắt ở đây bắt đầu nói ra mục đích của mình.
"Đầu tiên, tôi xin chúc mừng các học sinh học viện Quân sự Hoàng gia Rinus đã tốt nghiệp và chuẩn bị bước vào đơn vị quân đội của đế quốc. Tôi rất vinh dự khi được làm việc với mọi người để cùng đem lại vinh quang và hòa bình cho Rinus xinh đẹp này.
Chắc có lẽ những người ở đây cũng đã mơ hồ biết được tin tức về việc chiến tranh xâm lược của đế quốc Evant, những tin đồn đó hoàn toàn là sự thật và diễn ra ngay lúc này đây. Tôi tới đây để chiêu mộ và sắp xếp toàn bộ các học sinh tốt nghiệp tới phân khu của quân đội Rinus bắt đầu chuẩn bị cho chiến tranh.
Đây là một chuyện rất quan trọng, chúng ta không chỉ đối mặt với đế quốc Rinus, mà còn phải đối mặt với đoàn quân Trùng tộc đang trong thời kỳ sinh sôi.
Các bạn phải đặt cược mạng sống của mình vào, phải viết di thư nếu cần thiết, và chắc chắn rằng tâm lý của bản thân phải thật vững vàng. Nếu các bạn sợ hãi, tôi khuyên các bạn nên trả lại bằng tốt nghiệp cho học viện, vì đế quốc không cần những kẻ hèn nhát đứng đầu mũi nhọn.
Hiển nhiên sẽ có một số người chưa hiểu được lời của tôi nói lúc này, nên tôi xin nói thẳng. Những người nào có tư tưởng rằng bản thân xuất thân trong gia đình quý tộc sẽ có chức vị cao và an toàn trong quân đội xin ngừng mơ mộng đi, ngay cả vị Song Tinh Chiến Thần thứ hai đây cũng chỉ ở chức vị Trung úy, vì hắn ta quá mức lười nhác và sợ khổ nên mới như vậy. Bối cảnh và quan hệ không có tác dụng gì trong quân đội, các bạn nên nhớ kỹ điều đó."
Woa, bình luận ngầu lắm!!!
Trần Ô Lâm phấn khích nhìn bộ dạng đẹp trai, nam tính của Errand. Hắn dù là chính quy thụ hay chính quy công đều làm được hết, nhìn cấm dục như vậy chỉ muốn đè ra ăn thôi.
Trong khi mọi người cảm xúc trầm trọng thì Trần Ô Lâm tự YY(tự sướng, tự tưởng tượng) trong lòng.
Một vị thượng tướng cao ngạo lại bị cấp dưới của mình- Trung úy Koshaff đè tới phát khóc, ôi chao, chỉ nghĩ thôi mà thấy phấn khích!
Cấp bậc trong quân đội:
Thượng tướng, trung tướng, thiếu tướng
Đại tá, thượng tá, trung tá, thiếu tá
Đại úy, thượng úy, trung úy, thiếu úy.
Cái này mình viết từ sách giáo dục quốc phòng lớp 12 mà ra.