Nghi Tĩnh nhìn con người trước mắt khuôn mặt diễm lệ chứa đầy sự mệt mỏi, con ngươi huyền bí không một cảm xúc nào nhưng trong mắt lại không có sự chán ghét nào cả.


Nghi Tĩnh nhìn cậu nói:" Nguyệt Tử anh bây giờ không còn đường để đi đúng chứ?" như nói trúng tim đen mày cậu nhíu lại nhìn Nghi Tĩnh lạnh nhạt nói:" Thì sao? Hay ngươi muốn ta làm nam sủng của ngươi?" nói đến từ 'nam sủng' giọng cậu chứa đầy sự chán ghét.


Nghi Tĩnh siết chặt tay nhìn cậu nói:" không, nếu anh không muốn bị những con người làm anh thành ra thế này thì đi theo em".


Cậu cười nghếch moi khinh bỉ nói:" Ngu ngốc, nếu chuyện đó xảy ra ta sẽ kết liễu mạng sống của mình ngay lập tức" dứt lời mở cửa xe sau ngồi, anh thấy hạnh động cậu cậu thì vui mừng nhưng lại nhớ lại câu nói của cậu' ta sẽ kết thúc mạng sống của mình ngay lập tức' thì anh khó chịu.


Khi vừa lên xe cậu đã thiếp đi vì mệt mỏi, thân thể bị mất máu quá nhiều vết thương trên người thì rất lâu để lành lại, bây giờ có làm gì cậu cậu cũng không còn sức để phản kháng nữa đâu.


Vào xe Nghi Tĩnh thấy cháu như vậy trong lòng càng chua sót nếu anh ở đây thì có lẽ cậu sẽ không phải chịu thiệt thòi gì, nhưng vốn tình cảm gia đình là không thể bù đắp bằng lời nói mà là hành động.


Anh đắp cho cậu một cái chăn cho cậu không bị lạnh, lái xe về biệt thự của mình.


Quản gia đã ở cửa chờ anh, dừng xe anh không đi vào nhà mà vòng qua cửa xe sau, điều này làm cho quản gia thắc mắc còn ai trong xe của thiếu gia sao?


Anh bế cậu ra ngoài trước ánh mắt ngạc nhiên của người hầu trong Nghi gia thiếu gia mang người về nhà còn bế cậu ta? thật không thể tin được mà.


Nói sơ qua về tính cách của Nghi Tĩnh đối với người khác nè


Lạnh lùng, không thích tiếp xúc với người khác, ghét những thứ chạm vào mình( trừ ai đó), không thích phụ nữ vì đã yêu cầu rồi còn đâu nữa, thích trẻ con( các anh công khác cũng vậy nha) do cậu sinh ra ( là con của các anh công á).


Bế cậu vào biệt thự lạnh lùng nói với quản gia:" Chuẩn bị đồ ăn nước ấm" quản gia cung kính đáp:" vâng thiếu gia" sau đó làm việc của mình.


Anh bế cậu lên phòng mình đặt cậu trên giường cẩn thận đắp chăn cho cậu, cậu ngủ rất ngon nên cảm thấy rất thoải mái, khuôn mặt không góc chết của cậu làm người ta điên đảo, còn bây giờ khuôn mặt lúc ngủ cứ cậu làm cho người ta muốn phạm tội là sao đây hửm.


Anh nhìn ngắm khuôn mặt của cậu, vuốt ve mái tóc mềm mại ấy, lâu rồi anh mới làm điều này với cậu, anh cảm thấy rất hạnh phúc.


______________________________________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play