Đêm cuối tháng tám có chút lạnh lẽo, bầu trời hằng đêm thường có sao trăng hôm nay lại không thấy chút trăng sao nào hết.
“đùng”
Một tia sét xẹt ngang qua làm một vùng trời bừng sáng, dọa con cú đang đậu trên cành cây xém chút xíu nữa là rớt xuống dưới đất.
Nó nhích nhích vào phía trong cành cây một chút, bỗng nghe thấy “tách” một tiếng, chiếc lá phía trên đầu nó có một giọt nước, giọt nước lăn lăn trên chiếc lá rồi rơi xuống đầu nó.
“tách tách tách”
Càng ngày càng có nhiều giọt nước hơn, cuối cùng trời đổ mưa to, con cú có vẻ không vui kêu lên một tiếng, dang rộng cánh bay đi.
Trời mưa làm cho nhiệt độ vốn đã lạnh giờ càng xuống thấp hơn, mưa “tách tách” rơi, làm cho màn đêm yên lặng như nhộn nhịp hơn, mưa rơi xuống cành cây, bụi hoa và... hồ nước.
Lá sen dưới hồ nước hơi động đậy, lát sau có một chú ếch con ngoi lên mặt nước, cất tiếng kêu “ộp ộp”, nối theo tiếng kêu đó là một chuỗi dài “ộp ộp” khác như một khúc ca vui vẻ trong đêm mưa.
Trái với không khí vui vẻ bên ngoài, trong phòng Đỗ Tiểu Niệm thật yên tĩnh, chiếc đèn ngủ với ánh sáng lờ mờ chỉ đủ để nhìn rõ Đỗ Tiểu Niệm nằm trên giường.
Có lẽ hơi lạnh nên Đỗ Tiểu Niệm trùm mền kín mít, nhưng trên trán của cậu lại có mồ hôi, mày cậu cũng nhíu lại, giống như trong giấc ngủ gặp phải thứ gì đó đáng sợ lắm vậy.
Không sai, Đỗ Tiểu Niệm đang gặp ác mộng.
Trong cơn ác mộng, Đỗ Tiểu Niệm nhìn thấy người thành niên kia không chút cảm xúc giết chết ba người đàn ông, thi thể của họ cũng không được nguyên vẹn, dọa cho người còn lại sợ tới mức mặc dù chân đã tàn vẫn cố gắng bò lết, mong cách người thanh niên kia càng xa càng tốt.
Mọi chuyện diễn ra giống hệt những gì mà Đỗ Tiểu Niệm thấy ban sáng, người còn lại bị thanh niên bẻ gãy cổ chết, sau đó người thanh niên phát hiện ra cậu, cậu cố gắng đứng dậy nhưng chân bỗng nhiên mềm nhũng, làm cách gì cũng không đứng lên được.
Đỗ Tiểu Niệm trơ mắt nhìn người thanh niên đi đến trước mặt mình, gương mặt của thanh niên phía sau lớp kính tuy rất đẹp trai nhưng Đỗ Tiểu Niệm không hiểu sao vẫn rất sợ hãi, có lẽ do nhìn thấy người thanh niên kia giết người nên cậu không thể bình tĩnh mà đối diện với thanh niên kia được.
Người thanh niên ngồi xuống, kề sát khuôn mặt Đỗ Tiểu Niệm, lúc này cậu mới nhìn rõ đôi mắt của thanh niên, trong đôi mắt hẹp dài ấy phản chiếu hình ảnh của cậu mang theo tia đò xét...
Bất chợt người thanh niên vươn tay bóp cổ cậu, cậu vùng vẫy, tay nắm chặt tay người thanh niên, muốn gỡ ra nhưng đành bất lực, tay người thanh niên siết chặt thêm, cậu có cảm giác như cổ mình đã bị bóp nát, tiếng xương gãy vang lên, một ngụm máu trong miệng cậu hộc ra.
Đỗ Tiểu Niệm giật mình mở mắt, nhớ lại chuyện trong mơ, cậu hốt hoảng giơ tay lên sờ cổ mình, may quá, không bị bóp nát.
Đỗ Tiểu Niệm nhìn đồng hồ, mới hai giờ sáng, cậu nằm lại xuống giường, nhắm mắt, mong có thể ngủ lại.
Không biết có phải do giấc mơ vừa rồi quá kinh khủng hay không mà Đỗ Tiểu Niệm cứ nằm mãi không ngủ được, cậu không vui lăn qua lăn lại trên giường, đến gần ba giờ sáng mới chấp nhận là mình không thể ngủ được nữa mà đi xuống giường.
Đỗ Tiểu Niệm xuống phòng bếp rót một cốc nước lọc, uống một ngụm rồi lại đi lên phòng đọc sách.
Sáu giờ sáng, Đỗ Tiểu Niệm đi đánh răng rửa mặt rồi nấu một chút cháo cho bữa sáng.
Đỗ Tiểu Niệm để cháo lên bàn, cháo được nấu trắng muốt, trên mặt cháo còn có thịt băm, Đỗ Tiểu Niệm để vào một ít hành lá, cộng thêm một chút tiêu cho có vị cay và dậy mùi, thế là một tô cháo thịt băm ngon lành đã hoàn thành.
Đỗ Tiểu Niệm đem cháo ra phòng khách, kế bên đặt thêm một ly nước hoa quả, cậu thõa mãn mà dùng bữa sáng.
Ăn xong bữa sáng, Đỗ Tiểu Niệm đi rửa chén, sau đó nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, gần sáu rưỡi, Phùng Lưu Khánh hình như hôm nay dậy trễ rồi, bây giờ còn chưa thấy tăm hơi gì hết.
Đỗ Tiểu Niệm đi vào phòng, nhìn lên bàn, trên đó có một chiếc máy trợ thính màu trắng đang sạc pin, cậu thấy máy trợ thính đã sạc đầy rồi liền lấy đeo lên tai.
Máy trợ thính của Đỗ Tiểu Niệm là loại có dây dùng pin sạc như điện thoại, máy được thiết kế nhỏ gọn, phía sau còn có đồ kẹp để kẹp vào áo, nhìn nó chỉ giống như một chiếc tai nghe, nếu nhìn thoáng qua thì không ai nghĩ đây là máy trợ thính.
Vừa đeo vào, Đỗ Tiểu Niệm đã nghe thấy giọng nói oanh oanh từ trước cửa nhà truyền đến:
“Tiểu Niệm, đồ ngủ nướng, cậu thức dậy chưa?”
Đỗ Tiểu Niệm chạy ra mở cửa cho Phùng Lưu Khánh:
“Cậu mới ngủ nướng, sao bây giờ mới đến?”
Gương mặt yêu nghiệt của Phùng Lưu Khánh hơi nhăn lại:
“Đồng hồ của tớ bị hư rồi, dành nhờ mẹ kêu nhưng ai ngờ là mẹ quên mất.”
Phùng Lưu Khánh oán trách xong quay qua Đỗ Tiểu Niệm:
“Mà bây giờ mới sáu rưỡi, buổi kiểm tra là bảy giờ mà, cậu làm gì gấp.”
Phùng Lưu Khánh đi vào nhà ngồi trên sofa, được Đỗ Tiểu Niệm đưa cho một cốc nước:
“Khà, đã quá, khát chết!”
Phùng Lưu Khánh đặt ly xuống bàn, thấy Đỗ Tiểu Niệm từ trong phòng cầm áo khoác đi ra.
“Đi thôi, tớ sợ trễ.”
“Ừ.”
Đỗ Tiểu Niệm trước khi ra ngoài lại dặn dò Tobo một chút, vừa bước ra cửa, Đỗ Tiểu Niệm bị một chiếc xe Flying Car làm choáng váng.
Chiếc Flying Car màu xanh làm, trông cũng không mới, trên bề mặt có một vài vết trầy xước, nhìn là đã biết nó được mua một thời gian rồi.
Phùng Lưu Khánh đi đến vỗ một cái lên chiếc Flying Car:
“Bất ngờ chưa!”
Đỗ Tiểu Niệm chỉ vào chiếc xe:
“Nó là...”
Phùng Lưu Khánh trả lời:
“Của ba tớ, hôm qua tớ xin dữ lắm ông mới cho tớ mượn.”
Đỗ Tiểu Niệm quay sang Phùng Lưu Khánh:
“Cậu... biết lái xe?”
Phùng Lưu Khánh gật đầu:
“Tất nhiên, nói cho cậu biết, lúc sáng là tớ lấy nó chạy sang nhà cậu đó.”
Phùng Lưu Khánh nói xong còn cười ha ha cực kỳ đắc ý, không biết là Đỗ Tiểu Niệm kế bên mặt đang hiện vẻ hoang mang tột độ.
“Cậu... đừng nói là lấy cái xe này chở tớ đến học viện Fly...”
Cậu chưa nói xong đã bị Phùng Lưu Khánh nhảy vào:
“Đúng, bữa nay tớ sẽ chở cậu đi, cho cậu thấy tay lái của tớ vi diệu đến mức nào.”
Mặt Đỗ Tiểu Niệm chính thức trắng bệch.
Phùng Lưu Khánh thấy Đỗ Tiểu Niệm có gì đó không đúng, hỏi:
“Tiểu Niệm, cậu sao vậy? Thấy tớ nói sẽ lái xe chở cậu nên bất ngờ quá à?”
Đỗ Tiểu Niệm hết nhìn chiếc xe rồi nhìn Phùng Lưu Khánh, cậu nên trả lời làm sao đây?
Phùng Lưu Khánh, người bạn thân này của cậu từ nhỏ đã nổi tiếng là một tay lái “lụa”, bất cứ phương tiện giao thông nào rơi vào tay Phùng Lưu Khánh nhẹ là sẽ phá hoại của công, nặng là trực tiếp quăng xe luôn.
Khi Phùng Lưu Khánh tám tuổi, lần đầu tiên đi xe đạp đã lủi xuống hồ, một lần suýt đâm vào thùng rác, có một lần Phùng Lưu Khánh run tay xém chút cho xe đâm vô nhà vệ sinh nữ!
Lên mười tuổi, một ngày nọ Phùng Lưu Khánh được ba mẹ cho đi khu vui chơi, trong đó có trò láy xe bay, Phùng Lưu Khánh cố vòi ba cho mình được đi, ba Khánh nhìn con trai cầu xin, mềm lòng đi mua cho Phùng Lưu Khánh một vé chơi.
Phùng Lưu Khánh được ba đồng ý liền vui vẻ, không biết có phải là Phùng Lưu Khánh được chơi nên quá phấn khích hay không mà lái quá nhanh, dụng vào các xe khác kêu “rầm rầm”, cuối cùng do quá tốc độ mà xe trực tiếp đụng vô đọt cây, không xuống được.
Kể từ đó, không thấy ba Khánh cho con trai lái xe nữa.
Đỗ Tiểu Niệm nhớ lại chiến tích huy hoàng của Phùng Lưu Khánh,trong lòng lặng lẽ thắp một nén nhan cho mình.
Cậu trả lời Phùng Lưu Khánh:
“À, ừ, phải, tớ bất ngờ quá.”
“Ha ha, tớ sẽ cho cậu một bất ngờ lớn hơn, này này, lên xe đi.” Phùng Lưu Khánh đẩy Đỗ Tiểu Niệm lên xe.
Đỗ Tiểu Niệm ngồi lên ghế phó lái, cơ thể không theo khống chế của não mà hơi run run cày dây an toàn, cậu nhìn sang Phùng Lưu Khánh, thấy người bạn thân cũng đã cày xong dây an toàn, đang bẻ ngón tay làm nóng.
Phùng Lưu Khánh khởi động xe, tay đặt lên vô lăng:
“Cậu mở to mắt mà nhìn đi.”
Chiếc xe dần bay cao lên, Đỗ Tiểu Niệm bên trong, tay ướt mồ hôi.
Phùng Lưu Khánh ngồi ở ghế lái, nhìn dòng xe tấp nập chạy như kiến ở hai bên, cảm thán:
“Hôm nay hơi nhiều người ra đường, nhưng cậu yên tâm đi Tiểu Niệm, tớ sẽ chở cậu đến học viện Fly trước bảy giờ.”
Nghe Phùng Lưu Khánh nói vậy, Đỗ Tiểu Niệm kế bên trán rớt xuống một giọt mồ hôi.
Chiếc xe của Phùng Lưu Khánh “grừm” một tiếng, rồi vụt lao đi như cơn gió.
Học viện Fly hôm nay thật đông đúc, lúc nhúc rất nhiều học viên mới, gương mặt của mỗi người ai cũng vui vẻ phấn chấn, có một vài học viên hơi lo lắng, sợ mình không được học viện nhận, được bạn kế bên an ủi.
Có một tốp học viên khoảng năm sáu người đang trò truyện vui vẻ bỗng im bặt, giống như cảm nhận được một luồng không khí nguy hiểm đang đến gần, cả bọn ngước đầu lên.
Một chiếc xe Flying Car đang lao như điên đến chỗ của họ!
Cả bọn lấp tức bỏ chạy tán loạn, có một học viên đeo kính còn ngô nghê đứng tại chỗ chưa biết gì, đến khi chiếc xe sắp lao đến học viên đó mới biết tính mạng mình đang gặp nguy hiểm, vắt dò lên cổ mà chạy.
Học viên đó chạy đến khi đụng phải vách tường của học viện, chiếc xe Flying Car đó mới dừng lại.
Cửa xe mở ra, Đỗ Tiểu Niệm gương mặt tái mét bước xuống, chạm xuống đất cậu còn có cảm giác như chân muốn nhũn ra.
Đến khi Đỗ Tiểu Niệm đã đứng vững dưới đất và Phùng Lưu Khánh chạy xe đến chỗ giữ, cậu mới biết được là mình còn sống!
Vai bị vỗ một cái, Đỗ Tiểu Niệm giật mình, làm linh hồn cậu sợ tới mức muốn bay ra ngoài, thông cảm cho cậu đi, trải qua một phen sinh tử vừa rồi, tinh thần cậu vẫn chưa ổn định lại.
Đỗ Tiểu Niệm quay sang nhìn người vỗ vai mình, là học viên bị xe đuổi theo ban nãy, khoang, nhìn học viên này có chút quen.
Một gương mặt vụt qua trong trí nhớ Đỗ Tiểu Niệm, cậu nhìn chằm chằm gương mặt người học viên:
“Cậu là Trần Minh? Học chung với tớ hồi cấp hai đúng không?”
Trần Minh đẩy kính, gương mặt nghiêm túc xuất hiện nụ cười nhẹ:
“Hóa ra cậu vẫn còn nhớ.”
Đỗ Tiểu Niệm mỉm cười:
“Nhớ chứ, cậu cũng vào học viện Fly?”
Trần Minh gật đầu.
Phùng Lưu Khánh từ xa chạy tới chỗ Đỗ Tiểu Niệm, thở hồng hộc:
“Cậu thấy trình độ lái xe của tớ thế nào?”
Đỗ Tiểu Niệm cứng ngắc trả lời:
“...tốt...”
Phùng Lưu Khánh quay sang Trần Minh, giật mình:
“Đây là? Trần Minh?”
Trần Minh đen mặt gật đầu, dường như vẫn còn ghi hận chuyện vừa nãy bị xe rượt.
Phùng Lưu Khánh nhìn Trần Minh như vậy liền cười cười giải thích:
“Không phải lúc nãy tớ cố ý rượt cậu đâu, do tớ quên chân thắng nằm ở đâu thôi, ha ha.”
Trần Minh giật giật khóe miệng:
“Cậu với Tiểu Niệm tính thi vào lớp nào, tôi thi vào lớp điều khiển bộ giáp.”
Phùng Lưu Khánh đáp:
“Tớ với Tiểu Niệm thi vào lớp nghiên cứu chế tạo bộ giáp.”
“Ừm.” Trần Minh nói một chữ liền im lặng, gương mặt hơi đen xuống.
Đỗ Tiểu Niệm hỏi:
“Cậu sao vậy Trần Minh? Sao lại tối mặt?”
Trần Minh trả lời:
“Lớp điều khiển bộ giáp có một học viên rất mạnh.”
Phùng Lưu Khánh thắc mắc:
“Sao cậu biết, cậu đã đấu với người ta rồi hả?”
“Cảm giác được.” Trần Minh nói xong liền im lặng.
Hai người Đỗ Tiểu Niệm và Phùng Lưu Khánh cũng im bặt, Trần Minh hồi cấp hai đã học chung với hai người, về vụ cảm giác này của Trần Minh thì hai người rõ nhất, nó giống như giác quan thứ sáu, đôi lúc nó xuất hiện rất mơ hồ, đôi lúc lại đến rất mãnh liệt, mà hễ cảm giác này xuất hiện dù nó không đúng ít thì cũng đúng nhiều.
Mắt Trần Minh bỗng nhìn đến một nơi, Đỗ Tiểu Niệm và Phùng Lưu Khánh nhìn theo, Phùng Lưu Khánh trực tiếp há miệng ra.
Nơi đó có một cô gái, một cô gái, một cô gái!
Mà còn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp!
Tóc đen dài để xõa, da trắng mà hồng hào, đôi mắt to trông cực kỳ tinh nghịch, sống mũi cao, cánh mũi lại nhỏ, thêm một đôi môi căng mộng màu cherry, quả thật là một mỹ nhân khó tìm.
Phùng Lưu Khánh ngắm con gái người ta đến say mê, không hề biết Đỗ Tiểu Niệm kế bên đang cứng đờ người.
Cậu quả thật là đang nhìn người, nhưng là đang nhìn người đứng kế bên cô gái!
Người đó quay đầu sang, nhìn thấy cậu.
Đỗ Tiểu Niệm:
“...”
Act cool, đứng hình mất năm giây!