Trái của cái cây kỳ lạ đó không cứng lắm nên hai người chỉ bị sưng lên và tụ máu bầm, giáo viên y tế sau khi nhìn thương tích của cả hai thì nhanh như cắt đưa cho một túi đá, bảo chườm lên chỗ bị sưng.
Sau khi chườm đá thì vết sưng có xẹp xuống một chút nhưng nhìn chung vẫn sưng, u lên một cục. Đến khi về nhà Đỗ Tiểu Niệm đưa tay thử chạm nhẹ vào xem sao thì một cơn đau thấu trời đất truyền ra, lan khắp cánh tay.
Đỗ Tiểu Niệm gục nằm trên sofa, vì đau mà lăn qua lăn lại. Lâm Thiên Vũ bước từ phòng bếp ra, cầm trên tay tui đá lạnh được bọc trong khăn. Anh nâng tay Đỗ Tiểu Niệm, vén nhẹ tay áo lên, nhẹ nhàng chườm đá cho cậu, cằn nhằn:
“Sao bị vậy?”
Đỗ Tiểu Niệm hạnh phúc ngẩng đầu dậy, cuối cùng cũng chịu nói chuyện với mình:
“Bài thực hành hôm nay em luyện tập sử dụng khiên để tự vệ, bị mấy cái cây phía sau học viện phóng trái vào tay nên vậy đấy.”
Lâm Thiên Vũ nhìn cậu, nói:
“Đám cây biết đi đó hả? Anh đã đấu với nó khi còn học năm nhất.”
Đỗ Tiểu Niệm ngồi xếp bằng ngay ngắn trên ghế cho Lâm Thiên Vũ dễ chườm hơn, anh quan sát cánh tay của cậu, dịu giọng xuống:
“Tím thế này, đợi khi nào xẹp xuống phải lăn hột gà rồi!” anh quay mặt nhìn cậu, hỏi “Có đau không?”
Đỗ Tiểu Niệm gật đầu ngay lập tức:
“Có, giáo viên y tế đã cho em một phần thuốc giảm đau.”
Lâm Thiên Vũ nhàn nhạt ừm một cái, một lúc sau tự giác đi chuẩn bị nước tắm và đồ ăn cho Đỗ Tiểu Niệm. Đỗ Tiểu Niệm ăn mà lòng vui sướng không ngừng, cậu nhớ quá cái hương vị thức ăn mà Lâm Thiên Vũ nấu, tuy không xuất sắc bằng ai nhưng cậu cảm thấy rất ngon rất thích.
Ăn xong rồi uống thuốc làm Đỗ Tiểu Niệm thấy buồn ngủ, mới chín giờ đã leo lên giường nằm. Cậu hít mũi vào lồng ngực Lâm Thiên Vũ, ôm chặt lấy eo anh, thì thầm trong mơ màng:
“Anh không còn giận nữa…”
“Sao biết?”
“Vì anh quan tâm em…”
Lâm Thiên Vũ kinh ngạc nhìn người trong lòng đã ngủ thiếp, chỉ vì quan tâm mà cậu nói anh hết giận ư, đúng là suy nghĩ vừa đơn giản vừa ngây thơ. Lâm Thiên Vũ nghĩ thế và nở nụ cười nhàn nhạt, kéo chăn đắp lên cho cả hai.
Trong lúc hai người bên này say giấc nồng, Giáo sư Kim ở thành phố T đang thức thâu đêm để nghiên cứu kỹ lưỡng bộ giáp ngàn năm này. Cô để lực tinh thần rà soát bộ giáp vài lần, thấy mình không còn gì để tìm hiểu nữa mới ghi vào trong máy tính hai chữ 'đã xong'.
Mệt mỏi ngồi xuống ghế uống hớp nước trắng, thất vọng cực kỳ khi không nghiên cứu được thứ gì mới mẻ trên bộ giáp cổ này. Nhìn hình dáng và chất liệu, đây chắc chắn là một bộ giáp siêu tốt, cấp ít nhất là mười một. Do sự tàn phá của thời gian, mọi thứ của nó đều mai một, đến cả một tia năng lực của người chế tạo cũng không tìm thấy.
Giáo sư Kim mở cửa ra khỏi phòng nghiên cứu, cúi đầu thở dài. Lúc này, cô nghe được một chuỗi tiếng động ồn ào phát ra ở đâu đây. Tầm mười giây sau, một thanh niên hối hả chạy đến Giáo sư Kim, vội nói:
“Giáo sư, bà Nhi kia dẫn theo rất nhiều người đến, nằng nặc đòi gặp giáp sư!”
Sắc mặt Giáo sư Kim trở nên nghiêm lên, tức giận nói:
“Cái gì, ngang ngược đến vậy!”
Xem ra lần này không gặp không được, Giáo sư Kim ngửa cổ qua lại vì mỏi, bực dọc đi gặp Bạch Hàn Nhi.
Vừa đến phòng tiếp khách, Giáo sư Kim đã thấy Bạch Hàn Nhi trong chiếc áo tay dài cổ nhún màu đỏ đậm cùng váy dài màu đen. Tóc được búi gọn để lộ làn da cực trắng và gương mặt đẹp đẽ dịu dàng mà không kém phần nhã nhặn cao sang. Nghe tiếng động, Bạch Hàn Nhi nhẹ nhàng đứng dậy, vươn đôi mắt xinh đẹp nhưng nén phần u buồn lên, nói:
“Chị đến rồi ư?”
Giáo sư Kim nở nụ cười lịch sự, bình thản nói:
“Được giáo sư Nhi nổi tiếng khắp hành tinh gọi một tiếng chị, tôi thật vinh dự quá!”
Bạch Hàn Nhi cười khẽ, trông rất vô hại hiền lành:
“Dù sao chị cũng là tiền bối, làm nghiên cứu sớm hơn em năm năm mà.”
Giáo sư Kim nhìn gương mặt giả tạo của Bạch Hàn Nhi, lười nói chuyện không đâu với cô nên nói thẳng:
“Cô đến đây để làm gì tôi biết rõ, tôi không đưa bộ giáp đó cho cô đâu!”
Bạch Hàn Nhi tiến lên một bước:
“Chị, em đến đây đâu phải để giành nó, nhưng dù sao chúng ta cũng là đồng nghiệp, chị không thể đưa nó cho em một thời gian được à?”
Giáo sư Kim cười mỉa, đanh thép nói:
“Dù nó có là một bộ giáp cà tàn tôi cũng không đưa cho cô! Pháp luật của Nam Việt có quy định rõ ràng: nhà chế tạo tìm được bộ giáp cổ tuyệt đối không được đưa cho người khác, đề phòng trường hợp nó bị đem ra khỏi đất nước. Người giành lấy bộ giáp từ tay nhà chế tạo là phạm pháp, có thể đi tù hoặc bị hưởng áo treo! Cô muốn đi tù không?”
Giáo sư Kim giơ điện thoại lên quơ quơ đầy đe dọa, nhưng Bạch Hàn Nhi không sợ, cô ta vô cùng bình tĩnh nói:
“Em biết chị không ưa em, nhưng chị có cần làm thế không? Ích kỷ chiếm giữ bộ giáp cho riêng mình!”
Giáo viên Kim để điện thoại vào túi, lên giọng nói:
“Tôi không ưa cô chuyện này gần như ai cũng biết, tôi tuân thủ pháp luật thì cô nói ích kỷ, đánh tráo khái niệm ghê ta ơi!”
Chợt giáo sư Kim nhỏ giọng thầm thì nhưng cả phòng đều nghe thấy:
“Đừng tưởng tôi không biết, thứ mà cô luôn luôn tự hào, thật ra là lấy từ người khác…”
Sắc mặt Bạch Hàn Nhi hơi biến hóa, sao bà già này biết được?
Giáo sư Kim nói xong thì trở lại chất giọng bình thường, mỉa mai:
“Liệu khi về thành phố S cô có đem chuyện 'đánh tráo khái niệm' này lên nói cho báo chí biết không, Giáo sư Nhi thiên tài?”
Bạch Hàn Nhi cắn môi đảo mắt, suy nghĩ một lúc thì quyết định cúi đầu xin phép về nhà. Giáo sư Kim nhìn chiếc Fly car của họ bay đi, thầm rủa cho chiếc xe đang trên đường thì phát nổ đi.
…
Đến tháng hai, vết bầm của Đỗ Tiểu Niệm nhạt dần rồi biến mất, vây giờ cậu mới được thoải mái sử dụng cánh tay phải của mình. Huỳnh Cát Tiên đã đi học lại, dáng vẻ hơi tiều tụy và ốm đi thấy rõ. Đỗ Tiểu Niệm nhìn nhưng chẳng thấy xót thương gì, mà còn có cảm giác khó chịu, đây là người đã hãm hại cậu đấy, giờ tỏ vẻ đáng thương cho ai nhìn?
Sang tháng này, chúng học viên của lớp một bắt đầu làm quen với chất KT, học song song cách phân biệt sử dụng chúng và ôn tập.
“Chất KT được chia làm bảy loại, chúng hoạt động tốt nhất khi còn là nguyên liệu. Cấp bộ giáp càng cao thì hiệu quả của chúng càng thấp, nên chất KT đa số chỉ hỗ trợ cho bộ giáp cấp thấp.” Đỗ Tiểu Niệm cầm sách học bài, lẩm bẩm mấy câu này trong miệng.
…
Đến tháng tư cũng là quãng thời gian học viện Fly đang thi, Đỗ Tiểu Niệm vì cẩn thận nên luôn thức khuya ôn bài đến khi gục mới ngủ. Đỗ Tiểu Niệm vô cùng tự tin cho đến khi cầm xấp giấy thi lý thuyết, số lượng câu hỏi không khỏi làm cậu đau đầu và choáng váng.
Đỗ Tiểu Niệm vẫn áp dụng kế sách của năm trước, câu biết thì làm trước không biết thì làm sau, ưu tiên cho câu trúng tủ để ăn điểm. Một buổi thi lý thuyết năm nay kéo dài đến ba tiếng rưỡi đồng hồ, sở dĩ buổi thi kéo dài như vậy là phần cuối có yêu cầu vẽ thêm bản đồ chế tạo, còn phải miêu tả chi tiết từng thứ. Mấy học viên luôn than cái phần vẽ này nhưng không hiểu sao Đỗ Tiểu Niệm thấy nó là cái dễ ăn điểm mất, nên có vài lần thi, cậu vẽ nguyên tấm sơ đồ chà bá lên ngay trang đầu.
Hai tuần cuối của tháng tư, Đỗ Tiểu Niệm chuyển sang thi thực hành, thời gian thi cái này ngắn hơn và căng thẳng gấp bội phần thi lý thuyết. Vì áp lực của phòng thi và áp lực tâm lý, Đỗ Tiểu Niệm đã ngưng truyền năng lực cho bộ giáp khi nó sắp thành công đến hơn mười lần. Mỗi lần như vậy, Đỗ Tiểu Niệm đều phải ngồi trấn tĩnh tinh thần, ổn định tâm tính vài phút mới có thể bắt đầu lại.
Ngày cuối của buổi thi, học viện ra đề phải tạo được hai bộ giáp kèm chức năng bơi trong vòng ba tiếng. Lần thi này còn làm Đỗ Tiểu Niệm phân tâm và lo lắng khi giáo viên gác thi liên tiếp bắt đường năm học viên gian lận, lén sử dụng chất KT - 07 lên bộ giáp.
Giáo viên gác thi là cô chủ nhiệm năm ngoái, nhanh như cắt chộp được bàn tay một học viên đang len lén chà lên bộ giáp. Kiểm tra là một chất lỏng trong suốt, cô nghiêm nghị nói:
“KT - 07, em giàu ghê nhỉ?”
Học viên đó nức nở van này:
“Cô… Cô ơi tha cho em! Em mới làm lần đầu thôi, sẽ không làm nữa đâu. Cô ơi cô!”
Cô lạnh lùng nói:
“Đi lên văn phòng giáp viên, em sẽ ở đó!”
Vừa nói cô vừa kéo học viên đó ta khỏi phòng thi, mặc cho tiếng nức nở đã biến thành tiếng khóc. Đỗ Tiểu Niệm dùng tay áo xoa mồ hôi khắp trán, nhắm mắt tĩnh tâm rồi mới run run giơ hai tay lên, truyền lực tinh thần vào bộ giáp lần nữa.
Đỗ Tiểu Niệm làm chậm hơn bình thường đến bốn mươi phút, nên lúc hoàn thành xong cũng là lúc hết giờ. Cậu mệt mỏi đi ra cửa phòng thi cùng Phùng Lưu Khánh, y than vãn:
“Căng hơn cả lần thi tốt nghiệp cấp ba!”
Đỗ Tiểu Niệm nhìn đồng hồ:
“Mới thi một chút mà đã hơn năm giờ chiều rồi!”
Phùng Lưu Khánh ngẩng đầu nhìn mặt trời sắp lặn ở phía tây, tặc lưỡi:
“Hèn gì trời cứ tối tối, ấy, hình như tui thấy nhà thi đấu còn mở đèn kìa!”
Đỗ Tiểu Niệm híp mắt nhìn theo hướng Phùng Lưu Khánh nói, quả thực là thấy khu thi đấu đang mở đèn thật:
“Bên khoa chiến sĩ còn chưa thi xong sao?”
“Chắc vậy, tui nghe nói khoa chiến sĩ thi đấu mất rất nhiều thời gian, nhất là ở năm hai và năm ba. Tui nhớ có năm mà họ thi từ trời sáng đến tối mịt mới về được đấy.”
Phùng Lưu Khánh vỗ vai cậu, hứng thú nói:
“Đi xem đi, coi bên họ thi thố thế nào!”
…
Khán đài trong nhà thi đấu có rất nhiều người, nam nữ có đủ nhưng đa phần là nam nhiều hơn. Hai người lia mắt một đường đã thấy Trần Minh đang thong thả ngồi làm khán giả, chân gác chéo thoải mái đong đưa, thấy người quen đứng ở phía xa thì vẫy tay một cái. Hai người đang ở khán đài đối diện phải chật vật tìm đường rẽ hướng đi đến chỗ Trần Minh, Đỗ Tiểu Niệm nhìn dáng điệu của Trần Minh, nhẹ cười nói:
“Cậu thi xong rồi chứ?”
Trần Minh đáp:
“Tất nhiên rồi.”
Phùng Lưu Khánh hỏi xen vào:
“Bên khoa cậu thi thế nào đấy, đừng nói là đánh nhau với Robot chiến đấu như năm ngoái nha!”
Trần Minh nẩng đầu, không nhanh không chậm nói:
“Năm nào khoa này chả thi với Robot, chỉ là mỗi năm thì độ khó tăng lên thôi. Như năm nay thì là địa hình, hai người thử nhìn xuống sân đấu đi, có cả Thiên Vũ dưới đó đấy.”
Nghe thế Đỗ Tiểu Niệm liền quay đầu nhìn xuống, bây giờ cậu mới thấy phía dưới toàn là nước mênh mông, như một cái hồ nhỏ, mặt hồ phẳng lì không chút sóng. Đỗ Tiểu Niệm nhìn cái hồ vừa rộng vừa sâu, nín thở nghĩ xem sao Lâm Thiên Vũ có thể chiến đấu ở nơi thế này?
Lúc này, trung tâm mặt hồ rung rinh vài cơn sóng nhỏ, sau càng ngày càng mạnh hơn tạo nên nhiều đợt sóng lớn. Một bộ giáp màu đen tuyền lú đầu lên, là Lâm Thiên Vũ, anh dùng một tay rẽ nước bơi vào bờ. Phía sau anh trồi lên hai bộ giáp nữa, một bạc một đỏ, màu bạc là Duy Tuấn Khang còn màu xanh là Võ Thế Nam.
Lâm Thiên Vũ quăng con robot đã tả tơi xuống đất, nó nhanh chóng tan biến đi, hai người kia đi chậm hơn Lâm Thiên Vũ một chút, nhưng trên tay hai người ai cũng xách cổ một con robot cứng đờ.
Đỗ Tiểu Niệm quay sang hỏi Trần Minh:
“Luật thi thế nào?”
Trần Minh bắt chéo chân, chống cằm nhàn nhã nói:
“Đơn giản là ba-ba-ba, ba người một lần thi, ba địa hình, thời gian tối đa một địa hình là ba mươi phút.”
Phùng Lưu Khánh nhìn dưới sân đấu, nói:
“Người mặc bộ giáp đỏ lòm kia là Võ Thế Nam, không ngờ hai người này ghét nhau thế mà học viện lại xếp cho thi chung!”
Trần Minh nghe thấy sai sai liền nói:
“Lúc trước thôi, giờ hai người này khá thân, nói ghét nhau thì phải là Thiên Vũ với người mặc bộ giáp bạc kia chứ!”
Đỗ Tiểu Niệm nghe thế thì gật gù, công nhận Lâm Thiên Vũ và Duy Tuấn Khang mỗi khi đứng cạnh nhau đều có cảm giác thù địch, cậu gần như cảm thấy một cuộc tranh đấu ngầm giữa hai người, bình lặng mà khó chơi.
Sân thi đấu phía dưới chợt rung chuyển, cái hồ ở giữa liền biến mất, thay vào đó là một khu rừng nguyên sinh mịt mù, mọc xung quanh vây lấy ba người Lâm Thiên Vũ làm trung tâm.
Ba người rút kiếm cầm trước người mình, Lâm Thiên Vũ lẩm bẩm:
“Trên có dây leo, dưới có thân gỗ. Xuống thêm chút nữa có thảm lá và rong rêu…”
Võ Thế Nam chĩa kiếm về phía trước:
“Rong rêu trên mấy cục đá còn đúng, chứ cây cỏ thì sai quá sai rồi, làm gì có loại cỏ nào cao tới mức hơn nửa người bình thường!!!”
Lâm Thiên Vũ muốn nói thì bị Duy Tuấn Khang xen ngang:
“Sao lại không có, trên hành tinh Lục Lam này, nếu nuôi trong điều kiện đủ tốt, nó có thể cao đến nóc nhà đấy!”
Câu trên vừa dứt, ba người liền nghe thấy tiếng lá cây bị đạp, thế nên cả ba đồng loạt im lặng để dỏng lỗ tai nghe từng tiếng động nhỏ nhất. Cái ích lợi và cũng là bất lợi trong địa hình nguyên sinh là dễ dàng ngụy trang, lẩn trốn trong từng bụi cỏ gốc cây. Tiếc là ba người họ hiện tại đang bị vây ở giữa nơi không có cây cối, muốn ngụy trang rồi tập kích cũng không được.
Lâm Thiên Vũ nghe thấy tiếng sột soạt từ cái cây phía sau lưng mình, anh vừa quay đầu thì một con robot chiến đấu từ trên cành cây phía ngược lại phóng xuống, chuẩn bị gián cho anh một cú đạp vào đầu. Chiêu giương đông kích tây này Lâm Thiên Vũ còn lạ gì, anh nhích chân sang bên phải một bước, dùng tay trái chụp vào chân robot rồi đập mạnh nó xuống đất. Hai con robot còn lại đã lộ diện, một con thì tấn công Duy Tuấn Khang từ phía sau, con còn lại thì tìm cách gạt chân quật ngã Võ Thế Nam.
Con robot bên Lâm Thiên Vũ vừa đứng dậy, anh nhanh tay chuyển vũ khí của mình từ kiếm sang roi, anh vung tay cho roi quấn chặt bụng robot rồi quăng nó lên trời. Trong lúc robot còn ở giữa không trung, Lâm Thiên Vũ khuỵu chân nhảy lên, lấy kiếm đâm xuyên ngực nó.
Một người một máy đáp xuống đất, robot bị đâm ngay chỗ toàn là linh kiện quan trọng nên cứng đờ ra, đã hỏng.
Lâm Thiên Vũ xong phần thi của mình, anh liếc sang hai người còn lại. Duy Tuấn Khang nã năm phát súng vào người robot, Võ Thế Nam dùng chân kẹp người robot rồi dùng tay bẻ ngang đầu nó.
Đỗ Tiểu Niệm thấy ba con robot chiến đấu được giải quyết ngon lẹ, không nhịn được cảm thán:
“Nhanh ghê gớm, đánh bại mấy con này khi chưa đến mười phút!”
Sàn đấu lại tiếp tục rung chuyển, từ rừng nguyên sinh cây cối um tùm biến thành một nơi vườn không nhà trống, đất đai gồ ghề. Lâm Thiên Vũ thử đạp mạnh chân xuống, thế là trượt chân suýt chút nữa ngã nhào.
Ba con robot mới xuất hiện, đám người Lâm Thiên Vũ hiểu ý nên chạy nhanh tới trước, đánh đòn phủ đầu. Lâm Thiên Vũ vung kiếm chém vào cổ robot, nó nhẹ nhàng ngửa đầu ra sau, chân phải đưa lên muốn đạp vào bụng Lâm Thiên Vũ. Lâm Thiên Vũ như đã đoán trước, anh thụp người xuống, lấy chân gạt ngang chân trái đang làm trụ của Robot. Con robot ngã ra, nó lộn một vòng rồi lại nhanh chóng đứng lên, tung nắm đấm thẳng vào mặt Lâm Thiên Vũ.
Hai người còn lại, Duy Tuấn Khang và Võ Thế Nam thì mạnh ai nấy đánh, thời gian còn rất nhiều nhưng sau hai trận vừa rồi, thể lực của cả hai đã dần cạn kiệt, nếu cứ tiếp tục sẽ không đủ sức chiến đấu. Lâm Thiên Vũ cũng không ngoại lệ, động tác của anh đã chậm hơn và bớt phần mạnh mẽ.
Đỗ Tiểu Niệm nhìn cuộc chiến nảy lửa phía dưới, tặc lưỡi liên tục:
“Đánh đấm ghê quá!”
Phùng Lưu Khánh cảm thán:
“Ba người này máu lửa thiệt sự!”
Đỗ Tiểu Niệm nói thêm:
“Tui có cảm giác càng mệt ba người họ càng hăng!!!”
Trần Minh đổi chân gác, nói:
“Đã đến phần thi cuối, họ phải đánh bại mấy con robot càng nhanh càng tốt, làm vậy điểm sẽ tăng lên.”
Phía dưới sân đấu, Lâm Thiên Vũ quật ngang con robot, đạp mạnh một phát lên ngực nó không cho cử động. Anh thu lại kiếm, rút súng ra, đạn đã lên nòng, bóp cò bắn một phát xuyên qua đầu não robot. Một làn khói đen xì bay ra từ lỗ đạn, robot đã hỏng, Lâm Thiên Vũ mệt đến mức ngồi phịch xuống đất thở không muốn ra hơi. Bên kia, Duy Tuấn Khang cũng đã hạ gục robot của mình bằng một nhát kiếm xuyên ngực. Võ Thế Nam thì tàn bạo hơn chút, y không sử dụng vũ khí mà đánh tay đôi với robot, làm hỏng nó bằng cách bẻ và bứt ra hai tay, hai chân.
Phần thi kết thúc, sân thi đấu trở lại bình thường, Đỗ Tiểu Niệm nghe thấy tiếng giáo viên vang ra từ chiếc loa gắn phía trên:
“Hoàn thành phần thi trong vòng bốn mươi bảy phút lẻ năm giây, xuất sắc!”
Chúng khán giả "ồ" một tiếng rồi đồng loạt vỗ tay, Đỗ Tiểu Niệm cũng làm theo và còn cho thêm nụ cười như ánh sáng. Lâm Thiên Vũ nghe theo tiếng vỗ mà ngẩng đầu, thấy bóng dáng quen thuộc ngồi trên khán đài, anh cười khẽ, giơ ngón cái lên với Đỗ Tiểu Niệm.
…
Tối đêm ấy, Lâm Thiên Vũ than nhẹ là khắp người vô cùng đau nhức. Đỗ Tiểu Niệm nghe thế liền kéo anh lên giường, vạch áo ra. Thấy trên lưng, ngực, vai, có vài vết thương đang rỉ máu. Đỗ Tiểu Niệm nhìn thấy vừa thương vừa đau lòng cho Lâm Thiên Vũ, cậu lấy bộ sơ cứu nhỏ trong tủ ra, cẩn thận chấm nhẹ vết thương cho anh rồi sát trùng.
Lúc nhỏ thuốc đỏ vào vết thương, Đỗ Tiểu Niệm sợ anh rát nên làm rất nhẹ nhàng. Còn Lâm Thiên Vũ nằm sấp trên giường, chân thoải mái đung đưa như chẳng cảm thấy gì.
Sơ cứu xong xuôi, Đỗ Tiểu Niệm đi rửa tay rồi leo lên giường, lẩm bẩm chúc câu "ngủ ngon" cho Lâm Thiên Vũ rồi ôm anh nhắm mắt. Nhưng Lâm Thiên Vũ nào muốn ngủ bây giờ, anh muốn cùng cậu làm chút chuyện khác kìa, phải làm cậu thức dậy thôi…
Sáng hôm sau, lưng Lâm Thiên Vũ xuất hiện thêm vài vết cào. Đỗ Tiểu Niệm nhìn nó mà nhớ đến chuyện tối qua, làu bàu:
“Đáng đời anh!”