Ánh sáng màu trắng chiếu thẳng lên trần, lan tỏa khắp phòng, lung linh chói mắt. Đỗ Tiểu Niệm phải dùng tay che mặt, tránh ánh sáng rọi vào mắt. Chục giây sau, tia sáng màu trắng cuối cùng tắt lịm đi. Đỗ Tiểu Niệm hạ tay xuống, nhìn bộ áo giáp hoàn thiện trên bàn, không khỏi há hốc mồm.
Thành công rồi!
Bộ giáp này tứ chi chắc chắc mà màu sắc cũng cực kỳ đẹp, đen tuyền láng bóng ngả chút xanh xanh. Quỳnh Bảo Trân nhìn bộ giáp đến ngẩn người, không tin được mình vừa tạo ra bộ giáp đẹp đẽ đến thế:
"Đây... Trời ơi... Tôi làm được rồi... Tôi làm được rồi!"
Đỗ Tiểu Niệm vỗ tay:
"Chúc mừng chúc mừng!"
Quỳnh Bảo Trân tiến lại gần sờ thử, vui mừng đến độ không thốt nên lời:
"Ôi... Ôi..."
Xong Quỳnh Bảo Trân quay qua gật đầu một cái thật sâu trước mặt Đỗ Tiểu Niệm:
"Cảm ơn, cảm ơn cậu!"
Đỗ Tiểu Niệm cười khổ, xua tay:
"Đừng cúi đầu, đây không phải chuyện gì to tát đâu. Nói thẳng ra chế tạo được nó phần nhiều là nhờ bạn đấy, tôi chỉ góp một phần nhỏ thôi!"
Mắt Quỳnh Bảo Trân lấp lánh nhìn Đỗ Tiểu Niệm qua màn hình:
"Không có cậu hướng dẫn thì không biết đến khi nào tôi mới làm được nữa... Nên cảm ơn cậu thế nào đây?"
Quỳnh Bảo Trân lẩm bẩm. Đỗ Tiểu Niệm trong đầu thầm nói là không cần làm gì đâu, chỉ cho cậu một ngày ngủ đủ tám tiếng là được...
Quỳnh Bảo Trân bên kia chợt nâng cao giọng:
"A, hay là thế này nha, chủ nhật tuần này tôi sẽ dẫn cậu đến một nơi, đảm bảo cậu sẽ thích."
Đỗ Tiểu Niệm khoan tay cười khổ:
"Bạn không cần phải..."
"Cậu đừng từ chối!" Quỳnh Bảo Trân ngắt lời "Tôi thật lòng muốn cảm ơn cậu mà, đến nơi này cậu sẽ không hối hận đâu!"
Lời nói của Quỳnh Bảo Trân làm Đỗ Tiểu Niệm có chút hứng thú:
"Nơi đó là...?"
Quỳnh Bảo Trân lộ ra gương mặt tinh nghịch mà nháy mắt:
"Đoán xem."
Im lặng vài giây, Đỗ Tiểu Niệm đứng lên khỏi ghế, chỉnh lại áo và nói:
"Thôi, suy nghĩ của phụ nữ tôi làm sao biết được, mấy bạn luôn bí ẩn mà."
Đây có phải là lời khen không? Tim Quỳnh Bảo Trân đập bình bịch liên hồi, như ngày càng rõ ràng hơn. Quỳnh Bảo Trân cúi mặt xuống, che đi gương mặt phớt hồng như cánh đào cùng đôi mắt bồ câu đang nhấp nháy.
Đỗ Tiểu Niệm lại ngáp một cái, cậu cầm điện thoại lên, ra hiệu chuẩn bị tắt:
"Tôi đi ngủ đây."
"Ngủ ngon! À, cậu đừng nói cho Thiên Vũ biết là hai chúng ta đi đâu nha, tôi sợ anh ấy lắm, không muốn anh ấy theo dõi phía sau đâu."
Đỗ Tiểu Niệm gật gật đầu "ừm" một cái.
Ngáp thêm một cái thật to nữa, Đỗ Tiểu Niệm híp mắt lết thân vào phòng ngủ. Bước đến giường, không cần nhìn người trên đó đã say giấc hay chưa, cậu vén chăn rồi chui vào, ngủ thẳng cẳng.
Mắt Lâm Thiên Vũ bỗng mở ra sáng quắc giữa đêm đen, anh liếc nhìn chiếc điện thoại của Đỗ Tiểu Niệm, rất tự nhiên cầm lên mở ra xem. Một lúc sau, thấy không còn gì để xem xét nữa, anh cẩn thận đặt nó lại y nguyên trên bàn rồi xoay người lẩm bẩm:
"Trò trẻ con..."
Câu nói nhẹ nhàng rất nhanh chìm sâu vào không gian yên tĩnh. Ánh trăng trên cao hắt qua cửa sổ, soi rõ hai người đang ôm lấy nhau trong chăn.
"Tiểu Niệm, mình ngồi đây được không?"
Đỗ Tiểu Niệm đang làm bài tập thì ngước lên nhìn, là Huỳnh Cát Tiên tay cầm sách đứng cạnh bàn, cậu thoải mái nhích vào trong, nói:
"Được."
Huỳnh Cát Tiên ngồi xuống, lật sách ra đọc vô cùng chăm chú. Khi có gì không hiểu cô liền quay sang hỏi Đỗ Tiểu Niệm, Đỗ Tiểu Niệm hiền lành thật thà giải thích tất cả mọi thứ, cặn kẽ đến từng chi tiết nhỏ. Huỳnh Cát Tiên nghe mà bị cuốn hút, những kiến thức này cô hoàn toàn không biết, cậu ấy học được mấy thứ này ở đâu?
Phùng Lưu Khánh cầm bịch bánh từ ngoài cửa đi vào, thấy Huỳnh Cát Tiên ngồi ở bàn mình liền đi đến nói:
"Sao ngồi đây vậy? Chỗ cô đâu?"
Huỳnh Cát Tiên thấy giọng điệu Phùng Lưu Khánh như đang mỉa mai, cô hất mặt lên đáp:
"Thích, được không, hỏi nhiều!"
Phùng Lưu Khánh bỏ qua thái độ khó chịu của Huỳnh Cát Tiên, quay lưng đi ra ngoài. Huỳnh Cát Tiên mặt thì nhăn, mắt thì liếc, xí một tiếng rõ to nhưng không nói gì thêm. Cô đưa mắt vào trang sách Đỗ Tiểu Niệm đang đọc, cùng cậu bàn luận về các loại bộ giáp.
Con gái luôn nói nhiều, nhưng nói liên miên như Huỳnh Cát Tiên thì đúng là hiếm thấy, khi thì hỏi cái này, khi thì nói không hiểu cái kia, ngu ngơ như đứa bé mới sinh hồi hôm qua vậy. Trình nói nhiều và xổ ngữ nhanh như đạn liên thanh, có thể xông nóng một cái đầu lạnh thành một ngọn núi lửa. Khi đến đoạn cao trào, từ ngữ cô nói ra có thể phun phèo phèo, giết chết mọi sinh vật, tan tành mọi sinh linh.
Nếu như là một người đàn ông bình thường, đã sớm đứng lên bỏ đi để giải thoát cái đầu khỏi những âm thanh điên tai nhức óc này. May cho Huỳnh Cát Tiên, Đỗ Tiểu Niệm là một người tính tình dễ chịu, cực nhẫn nại và giỏi lắng nghe. Bỏ nguyên một buổi nghỉ trưa chỉ để nghe cô nói.
Mà không phải chỉ là mỗi buổi trưa này, nói chính xác phải là mấy ngày trước. Từ lúc bắt tay huề nhau làm bạn, Huỳnh Cát Tiên đã không đi tìm Lâm Thiên Vũ mỗi khi chuông reo nữa. Điều này làm Lâm Thiên Vũ vô cùng thoải mái, những tưởng cô đã buông tha cho cuộc tình của anh nhưng không, cô lại cứ sáp sáp vào Đỗ Tiểu Niệm. Làm cho mấy buổi gặp mặt của hai người trong học viện gần như bằng không. Vì điều này, sắc mặt Lâm Thiên Vũ trong các buổi học đều trầm trầm lạnh tanh.
Huỳnh Cát Tiên vừa im lặng được mười giây thù bắt đầu đổi chủ đề, hỏi:
"Bạn gì lúc trước tôi gặp nè nhỉ? À, Bảo Trân, sao dạo này không đến gặp cậu nữa?"
Đỗ Tiểu Niệm lắc đầu:
"Không biết."
Huỳnh Cát Tiên xoa cằm trông cực kỳ rành rẽ:
"Nghe nói xin nghỉ ba ngày để về thành phố T dự sinh nhật của ba. Bạn gì mà đi xa cũng không nói cho cậu biết..."
Huỳnh Cát Tiên lại bắn ngôn ngữ liêng thanh. Đỗ Tiểu Niệm mặt không biểu cảm lật một trang sách, Huỳnh Cát Tiên rõ ràng biết Quỳnh Bảo Trân đi đâu mà lại hỏi cậu, con gái đúng là khó hiểu!
...
Trước đêm ngày hẹn đi đến một nơi cùng Quỳnh Bảo Trân, máy Đỗ Tiểu Niệm nhận được một tấm hình chụp gia đình cùng với địa chỉ một siêu thị lớn. Làm cậu hoang mang sao nói là dẫn cậu đến một nơi cực thích mà nơi đó lại là siêu thị thế này?
Nhìn tòa siêu thị đồ sộ trước mắt, Đỗ Tiểu Niệm méo miệng nói:
"Cậu nói đến nơi cực thích... Là nơi này à?"
Quỳnh Bảo Trân nhìn cậu cười cười:
"Đâu có, chỗ đó lát nữa sẽ đi, vào đây ăn uống trước đã, tại từ sáng giờ tôi chưa ăn gì nên giờ đói lắm."
Nói xong Quỳnh Bảo Trân nắm áo Đỗ Tiểu Niệm kéo đi, còn cậu đầy miễn cưỡng bước vào.
Chui vào đại một quán bán đồ ăn nhanh, ngồi vào một chỗ rất khuất mắt, Quỳnh Bảo Trân nhanh nhảu chiếm lấy màn hình đặt hàng, hỏi:
"Cậu ăn gì?"
Đỗ Tiểu Niệm tùy tiện nói:
"Hamburger đi!"
Quỳnh Bảo Trân bấm vài cái lên màn hình:
"Ok, hamburger, tôi thì ăn mì Ý sốt kem."
Đặt xong đồ ăn, Quỳnh Bảo Trân nhìn xung quanh, chợt nói:
"Nước ở đây phải tự lấy à?"
Quỳnh Bảo Trân nhấc ghế bước ra, hỏi Đỗ Tiểu Niệm:
"Uống cái gì?"
"Coca."
Quỳnh Bảo Trân đi lấy rồi đặt hai cốc coca xuống bàn, Đỗ Tiểu Niệm vừa đưa lên miệng uống một cái thì giọng con robot giao hàng ở đằng xa kêu lên:
"Món ăn bàn số 11 đã xong!"
Bàn của hai người là số 11, Đỗ Tiểu Niệm nhanh chân đứng lên:
"Tôi lấy cho."
Đỗ Tiểu Niệm đi xa, Quỳnh Bảo Trân liền luồn tay vào túi, moi ra một viên thuốc con nhộng. Tay Quỳnh Bảo Trân nắm chặt viên thuốc, cẩn thận nhìn xung quanh, thấy không có ai ở đây thì nhanh chóng mở viên thuốc ra. Quỳnh Bảo Trân nhắm mắt, xoa ngực tự trấn an, trong đầu là một màn đấu tranh tâm lý khủng khiếp. Mình làm vậy có đúng không?
Cuối cùng Quỳnh Bảo Trân cầm lấy cốc nước của Đỗ Tiểu Niệm, chuẩn bị đổ thuốc vào thì...
"Bộp"
Một cánh tay cứng rắn chụp lấy tay Quỳnh Bảo Trân, Quỳnh Bảo Trân ngước lên nhìn xem là ai thì mặt trắng bệch:
"Thiên Vũ... Sao mà?"
Mặt Lâm Thiên Vũ lạnh như nước:
"Bất ngờ lắm, đúng không?"
Quỳnh Bảo Trân giằng tay ra khỏi Lâm Thiên Vũ, khích động nói:
"Không thể nào? Sao anh lại xuất hiện vào bây giờ?"
Lâm Thiên Vũ mỉa mai:
"Không vào bây giờ thì vào đâu, trong khách sạn à?"
Nghe đến hai từ "khách sạn" mặt Quỳnh Bảo Trân liền xanh ngắt như lá, không biết nên làm gì tiếp theo. Lúc này Lâm Thiên Vũ đưa mắt nhìn sang một hướng, Quỳnh Bảo Trân nhìn theo, là Huỳnh Cát Tiên đang sợ hãi đứng lấp ló ngoài cửa.
Đỗ Tiểu Niệm một tay cầm bánh một tay cầm mì, về đến bàn thì thấy người yêu lại xuất hiện ở đây, không khỏi bất ngờ:
"Ủa, anh cũng đến đây ăn sáng hả?"
Lâm Thiên Vũ liếc mắt nhìn Đỗ Tiểu Niệm, nói một cách rất nhẹ nhàng:
"Không, thật ra anh đến đây để làm sáng tỏ một việc. Tiên, vào đây ngồi nói chuyện chút."
Huỳnh Cát Tiên nuốt nước bọt, dù rất không muốn nhưng cô vẫn phải bước vào, duy trì gương mặt vô cùng bình tĩnh, cô nói vào mặt Đỗ Tiểu Niệm:
"Bạn bè bình thường mà cùng nhau đi chơi lại không nói cho anh Vũ biết, đúng là..."
Lâm Thiên Vũ gằng giọng cảnh cáo Huỳnh Cát Tiên:
"Ngồi xuống nói chuyện."
Huỳnh Cát Tiên đảo mắt cắn môi, không đành lòng ngồi xuống. Đỗ Tiểu Niệm nhìn cả ba người, sao Quỳnh Bảo Trân lại cúi đầu im lặng, sao Lâm Thiên Vũ lại ở đây, câu nói của Huỳnh Cát Tiên là có ý gì? Mọi chuyện diễn ra nãy giờ thật sự cậu không hiểu gì hết!
Đến khi ngồi vào bàn, bốn người chẳng ai muốn mở chuyện trước, độ chừng một phút sau, Lâm Thiên Vũ mới trầm giọng nói:
"Sao em đến đây?"
Đỗ Tiểu Niệm không ngờ là Lâm Thiên Vũ hỏi mình đầu tiên, cậu ngay thẳng trả lời:
"Bảo Trân ghé đây ăn sáng, em vào theo."
Huỳnh Cát Tiên chợt nói:
"Ăn sáng cái gì chứ? Chẳng phải là lén lút đi gặp nó sao? Gặp nhau ở học viện chưa đủ, giờ còn dắt nhau đi ăn, cậu quả ghê gớm hơn tôi tưởng!"
Đỗ Tiểu Niệm chẳng hiểu Huỳnh Cát Tiên đang nói cái gì:
"Ghê gớm? Bạn nói gì vậy?"
Huỳnh Cát Tiên hừ cười một tiếng, ánh mắt như biết rõ rất cả:
"Cậu đừng tưởng tôi không biết rằng cậu đang qua lại với con bé này sau lưng anh Vũ, tính rắp tâm cắm sừng cho ảnh!"
Đỗ Tiểu Niệm hoang mang, cậu không hề có ý định cắm sừng bao giờ! Trời xanh làm chứng, giữa cậu và Quỳnh Bảo Trân chỉ là hai người bạn bình thường, đến lời nói và hành động còn chẳng mang ý thân thiết gì. Huỳnh Cát Tiên dựa vào đâu mà nói cậu muốn cắm sừng?
"Chuyện đó không có, tôi yêu Thiên Vũ còn không hết thì sao tìm người khác được!"
Huỳnh Cát Tiên đập bàng đứng lên, quát:
"Cậu..."
"Im lặng!"
Lâm Thiên Vũ gầm nhẹ hai chữ, cắt đứt câu nói của Huỳnh Cát Tiên:
"Đây là siêu thị, tuy chỗ này khuất nhưng dù sao vẫn có người qua lại, hành xử tốt một chút, đừng làm bốn người chúng ta mất mặt!"
Đỗ Tiểu Niệm nghĩ mình phải giải thích cho Lâm Thiên Vũ nên nhìn anh nói:
"Thiên Vũ, xin thề là em không có ý gì với Bảo Trân đâu!"
Lâm Thiên Vũ gật đầu nhưng khi nhìn cậu:
"Ừ, anh biết."
Vừa ngồi xuống ghế, Huỳnh Cát Tiên không nhịn được nói:
"Đến nước này anh còn tin cậu ta hả? Nhìn đi, lén lút hò hẹn nhau trong siêu thị, giờ nghỉ trưa trong học viện thì bỏ anh đi với nhỏ đó, ngày ngày thì úp điện thoại giấu tin nhắn, đêm đêm thì lẻn ra ngoài nghe điện thoại đến sáng, đây không phải là có người khác hay gì? Không chừng hai người này sớm đã mèo mã gà đồng bên nhau!"
Đỗ Tiểu Niệm nghe đến đây thì tức giận rồi:
"Này, nói nghe có lý một chút đi! Tôi mèo mã gà đồng hồi nào?"
Huỳnh Cát Tiên trợn mắt nhìn cậu:
"Có hay không cậu tự hiểu!"
Đỗ Tiểu Niệm thở gấp từng đợt, cố gắng kìm nén sự tức giận trong con người mình. Đang lúc căng thẳng này, Lâm Thiên Vũ bỗng nhìn sang Quỳnh Bảo Trân im lặng nãy giờ:
"Không có gì muốn nói?"
Quỳnh Bảo Trân nghe đến giọng Lâm Thiên Vũ liền co người lại nhưng cũng chẳng nói thêm gì. Lâm Thiên Vũ thấy vậy cười khẽ, nhanh như cắt bắt lấy cánh tay đang nắm chặt của Quỳnh Bảo Trân, lôi từ bên trong ra viên thuốc, anh nói:
"Đây là thuốc kích dục."
Lâm Thiên Vũ cầm lấy đổ thẳng vào cốc coca trên bàn:
"Cô tính bỏ nó vào đây rồi cho Tiểu Niệm uống đúng không?"
Quỳnh Bảo Trân run rẩy, mọi chuyện đã bại lộ rồi, giờ nên làm thế nào đây? Nói ra tất cả hay tiếp tục giấu giếm cũng không thể giúp Quỳnh Bảo Trân duy trì quan hệ bạn bè với Đỗ Tiểu Niệm được nữa.
"Không có, tôi..." Quỳnh Bảo Trân chẳng dám ngước mặt lên nhìn ai cả "Tôi xin lỗi, tôi bị Cát Tiên xúi dục làm chuyện này, tôi xin lỗi cậu!"
Đỗ Tiểu Niệm chẳng dám tin những gì mình đang nghe, hóa ra từ lúc biết nhau đến giờ cậu chẳng khác nào thằng ngốc trong mắt Quỳnh Bảo Trân, dễ dàng tin tưởng và sập bẫy.
Bỗng Đỗ Tiểu Niệm xoay đầu, cứng đờ nhìn Huỳnh Cát Tiên:
"Cô là chủ mưu?"
Huỳnh Cát Tiên chối ngay:
"Không có!"
Lâm Thiên Vũ giơ tay không cho Huỳnh Cát Tiên nói, anh quá chán nghe những lời biện hộ không có chút tác dụng này, chi bằng bây giờ nói ra tất cả, vạch mặt chủ mưu:
"Người của anh đã thấy Cát Tiên và Bảo Trân gặp nhau, sau đó họ vẫn liên lạc qua điện thoại. Cát Tiên đã lên một kế hoạch nhỏ, đánh vào tâm lý không biết từ chối của em và làm ra mấy hành vi khiến anh nghi ngờ. Rồi từ đấy chuyện nhỏ dẫn đến chuyện lớn, bước cuối của kế hoạch là dẫn anh đến khách sạn bắt quả tan em và Bảo Trân lăn lộn trên giường. Hừ, một kế hoạch ngu ngốc đầy hèn hạ."
Nói đến câu cuối Lâm Thiên Vũ còn nhếch miệng cười đểu. Đỗ Tiểu Niệm nghe tường tận mọi thứ, phải chừng một lúc sau mới tiêu hóa được mớ thông tin này, cậu nói:
"Sao anh không nói cho em biết?"
Lâm Thiên Vũ nhìn cậu bằng nửa con mắt:
"Thế em có nói là em sờ ngực Bảo Trân không, có nói em giúp cô ta chế bộ giáp không!"
Đỗ Tiểu Niệm nghe đoạn đầu thì hết hồn, vì gìn giữ hạnh phúc yêu đương mà chuyện này cậu đã giấu rồi mà!
Huỳnh Cát Tiên biết mọi chuyện đã vỡ lỡ nhưng vẫn cứng đầu:
"Bằng chứng đâu?"
Đâm lao thì phải theo lao, tuy con lao này đã định sẵn chẳng đâm trúng ai, thậm chí đến cuối đoạn còn bị bẻ gãy làm đôi!
Lâm Thiên Vũ nhẹ nhàng đưa tay ra:
"Đưa điện thoại đây, bên trong chắc chắn vẫn còn tin nhắn chưa xóa hết."
Trán Huỳnh Cát Tiên đổ mồ hôi hột, mặt mũi tái xanh, tay trái đeo đồng hồ chứa không gian của cô rút lại, sợ chỉ một giây sau Lâm Thiên Vũ sẽ thò tay vào lấy điện thoại ra:
"Đúng là em có làm chuyện này, nhưng em làm cũng vì anh thôi!"
Lâm Thiên Vũ bĩu môi đầy phũ phàng:
"Ai cần chứ!"
Huỳnh Cát Tiên không còn can đảm đối diện với Lâm Thiên Vũ nữa, cô đứng dậy tông cửa xông ra ngoài, trông điệu bộ như có ai vừa bắt nạt chứ không có vẻ gì là hối lỗi cả.
Đỗ Tiểu Niệm bất lực nhìn Huỳnh Cát Tiên đã bỏ chạy rồi Quỳnh Bảo Trân liên tục co rúm người, không biết nên biểu lộ gương mặt gì. Nhưng có một điều cậu phải hỏi rõ:
"Tại sao bạn đồng ý làm chuyện này?"
Chớp chớp đôi mắt đang có hơi nước long lanh, lần đầu tiên Quỳnh Bảo Trân nhìn thẳng vào mắt Đỗ Tiểu Niệm, nói một cách lắp bắp đầy ngượng ngùng:
"Bởi vì, tôi thích cậu!"
Ba chữ "Tôi thích cậu" như ma chướng xuyên qua tai Đỗ Tiểu Niệm, thật tình, từ đầu đến giờ, cậu chẳng thấy một hành động nào của Quỳnh Bảo Trân là yêu thương cả!
Lâm Thiên Vũ nhìn cả hai người, không mở miệng nói từ nào.
Đỗ Tiểu Niệm cố gắng duy trì giọng mình một cách bình thường:
"Từ lúc nào mà...?"
Im lặng một lúc, Quỳnh Bảo Trân trả lời:
"Không biết nữa, ấn tượng của cậu với tôi là một người vô cùng giỏi giang, sau này vô tình nhìn cậu từ xa vài lần, đến khi tôi phát hiện ra thì chẳng thể rời mắt khỏi cậu được nữa..."
Chống tay lên bàn che đi hai mắt, Quỳnh Bảo Trân cười khổ:
"Tôi nghĩ cả đời mình sẽ chẳng có can đảm nói ra, cho đến hôm nay, trong tình huống này."
Lâm Thiên Vũ đang im lặng bỗng nói:
"Hừ, không có can đảm nói nhưng lại có can đảm hành động. Trong khi bỏ thời gian ra la liếm người yêu của tôi thì cô nên giải quyết chuyện gia đình của mình đi."
Bỏ tay ra, Quỳnh Bảo Trân kích động đứng dậy:
"Anh nói gì?"