Vài ngày sau đó, không thấy Lâm Thiên Vũ nhắc đến chuyện ấy nữa. Đỗ Tiểu Niệm biết anh đang kiên nhẫn chờ câu trả lời từ cậu nên mấy ngày hôm nay cũng suy nghĩ chuyện này. 

Phùng Lưu Khánh và Trần Minh đang cắn hạt hướng dương, thấy Đỗ Tiểu Niệm vô thức bỏ cả vỏ vào miệng liền hét:

“Nhả ra!”

Đỗ Tiểu Niệm giật mình, phun vỏ hạt ra.

Phùng Lưu Khánh chép miệng:

“Đầu óc như trên mây, đang nghĩ gì thế?”

Đỗ Tiểu Niệm lắc đầu, rồi lại ngơ ngẩn. Lát sau, cậu đưa đầu lại gần hai người kia, thấp giọng nói:

“Các cậu... Nghĩ yêu nhau bao lâu thì nên...”

Giọng Đỗ Tiểu Niệm nhỏ cực kỳ, chỉ đủ cho hai người kia nghe thấy. Phùng Lưu Khánh và Trần Minh suy nghĩ một chút, lập tức mở lớn mắt. Trần Minh hơi bất ngờ nói:

“Thế chưa làm gì à?”

Mặt Đỗ Tiểu Niệm đỏ lên, ngại ngùng sờ sờ móng tay:

“Chưa...”

Phùng Lưu Khánh trông rất nghiêm túc hỏi:

“Hai người yêu nhau bao lâu rồi?”

Đỗ Tiểu Niệm đáp:

“Bảy tháng.”

Phùng Lưu Khánh xoa cằm:

“Cũng lâu rồi đấy!”

Trần Minh ngưng ăn, đặt hai tay lên bàn, nói ta suy nghĩ của mình:

“Tôi nghĩ thời gian không thể xác định được khi nào nên và không.”

Phùng Lưu Khánh vô cùng tán thành:

“Ừ, mấu chốt là người đó có đủ tin tưởng và xứng đáng không. Dù sao hai người bọn cậu cũng là con trai, không rắc rối như nam nữ.”

Đỗ Tiểu Niệm gật gù tiếp thu ý kiến. Trần Minh lại nói:

“Ừm.”

Cắn móng tay, Đỗ Tiểu Niệm lại bị câu nói này làm cho suy nghĩ miên man. 

Phùng Lưu Khánh chậc lưỡi:

“Nhưng bảy tháng cũng đủ rồi ấy, quan trọng là cậu chuẩn bị chưa và người đó có xứng không.”

Đỗ Tiểu Niệm vỗ tay một cái:

“Đó là trọng điểm đúng không?”

Hai người đồng loạt gật đầu, Đỗ Tiểu Niệm nói:

“Tui sẽ suy nghĩ chuyện này.”

Phùng Lưu Khánh nhìn bọc hạt dưa bỏ bơ vơ trên bàn, nhăn mặt:

“Đấy, mua cho xong rồi không ai ăn!”

Trần Minh đưa tay hốt một nắm lớn, bị Phùng Lưu Khánh chặn lại:

“Đệt, chơi khôn thế, bỏ lại bỏ lại!!!”

Đỗ Tiểu Niệm vui cười lấy một hạt tách ra bỏ vào miệng. Nhìn ra ngoài hàng lang, Đỗ Tiểu Niệm thấy rất nhiều học viên nữ đang rủ nhau thi nhau đi xuống lầu, hướng đến khu thể thao.

Đỗ Tiểu Niệm nhìn họ ôm vai nắm tay đi ngoài hành lang, hỏi vu vơ:

“Bọn họ đi đâu thế nhỉ?”

Trần Minh trả lời ngay:

“Nhìn hướng đi chắc là đến khu thể thao. Hôm nay lớp một khoa chiến sĩ có buổi học bơi ở đấy.”

Đỗ Tiểu Niệm hết vu vơ nổi, Lâm Thiên Vũ cũng học ở lớp một... Cậu muốn đến xem anh học bơi!

Mười phút sau, Đỗ Tiểu Niệm dắt theo hai người bạn đến với bể bơi của học viện. Người xung quanh đông nghẹt, mà toàn là học viên nữ, đếm lèo tèo chỉ được vài móng nam. Đỗ Tiểu Niệm vừa ra sức chen vào, vừa chú ý tránh những chỗ nhạy cảm của phái nữ. Người đến ngày càng nhiều, người bên trong cũng chen lấn. Dù hết sức chú ý nhưng Đỗ Tiểu Niệm cũng bị đẩy đưa loạn choạng, khi sắp đập mông xuống đất may mắn chụp được một người đứng gần đó. Tay cậu bám chặt, cảm giác người mình chạm được vừa mềm vừa tròn...

Quay đầu nhìn, Đỗ Tiểu Niệm hoảng hốt khi thấy tay cậu đang đặt lên ngực một học viên nữ!

Học viên nữ kia lúc đầu thì bối rối, sau đó là xấu hổ và tức giận. Quăng tay Đỗ Tiểu Niệm ra, mắng:

“Biến thái!”

Đỗ Tiểu Niệm cúi đầu, thành thật xin lỗi:

“Xin lỗi bạn! Tôi không cố ý! Xin lỗi!”

Học viên nữ nhìn Đỗ Tiểu Niệm hừ một tiếng, bỏ đi chỗ khác. Cô không muốn làm to chuyện, dù sao bị một tên biến thái sờ ngực cũng chẳng phải chuyện gì hay.

Đỗ Tiểu Niệm thở phào một hơi, may mắn chưa bị ăn tát.

Một lần nữa cố chen vào đám người. Trong lúc đang đi, Đỗ Tiểu Niệm nhìn thấy hai người bạn của mình đang đứng gần hồ bơi, xí được một chỗ xem khá đẹp. Cậu nhanh chóng lách người sang chỗ đấy, rồi cúi người xuống thở hổn hển:

“Cuối cùng cũng chen vào được.”

Phùng Lưu Khánh trách móc:

“Cậu lạc ở đâu đấy? Mới rời mắt tí đã mất tiêu.”

Đỗ Tiểu Niệm giải thích:

“Tại đông quá nên...”

Trần Minh đang im lặng bỗng lên tiếng:

“Ra rồi kìa!”

Sau câu nói này là tiếng các học viên nữ ồ lên. Đỗ Tiểu Niệm đứng thẳng người dậy, đưa mắt nhìn những tràn trai đầy cơ bắp đang bước ra, chuẩn bị khởi động.

Đỗ Tiểu Niệm rất nhanh đã nhìn thấy Lâm Thiên Vũ đang khởi động. Anh chỉ mặc độc một chiếc quần bơi và đang cởi trần, khoe ra khối cơ bắp cuồn cuộn trên làn da trắng. Đỗ Tiểu Niệm nhìn vào lập tức bị mê hồn.

Mấy học viên nữ lại bắt đầu hú hét:

“Anh Vũ ơi!!! Anh đẹp trai quá!!!”

“Hú hú! Nhìn em đi anh ơi!”

“Anh Vũ quay sang đây đi!”

“Em muốn làm bạn gái của anh!”

Nghe được câu này, Đỗ Tiểu Niệm ngay lập tức trở nên khó chịu, ngầm ngầm bên trong còn hơi tức giận. Không biết cô gái vừa nói là ai, nhưng cũng làm ơn biết rõ là Lâm Thiên Vũ có bạn trai rồi. 

Lâm Thiên Vũ thuộc top những chiến sĩ giỏi của lớp một nên được bơi đầu tiên. Khi thầy vừa thổi kèn, anh lập tức nhảy xuống nước bơi, dáng bơi không vội vã nhưng rất nhanh. Chỉ một lát sau, anh bỏ xa những người còn lại, một mình dẫn đầu.

Người bơi phía sau Lâm Thiên Vũ cũng không chịu thua, ra sức bơi nhanh hơn, bám Lâm Thiên Vũ sát nút. Lâm Thiên Vũ cảm nhận được động tĩnh kế bên, tăng nhanh tốc độ. 

Kết quả, Lâm Thiên Vũ là người hoàn thành vòng bơi đầu tiên. Người bám ngay sau Lâm Thiên Vũ do đã dùng hết sức để đuổi kịp anh nên khúc sau bị đuối, không thể bơi nhanh được, còn bị người khác vượt mặt. Tuy vậy, người đó cũng là người hoàn thành vòng bơi thứ ba, như vậy là rất giỏi rồi. 

Khi người đó bước lên bờ, gương mặt dính nước hiện rõ ra, Đỗ Tiểu Niệm bất chợt nói:

“Đây là Võ Thế Nam.”

Phùng Lưu Khánh híp mắt nhìn kỹ hơn, hỏi:

“Hả? Là ai vậy?”

Đỗ Tiểu Niệm nhớ lại chuyện xảy ra năm ngoái, nói:

“Năm trước cậu ta từng đấu một trận với Thiên Vũ.”

Phùng Lưu Khánh nghe kể sương sương như vậy cũng đã nhớ ra, lập tức a một tiếng:

“Là cái người ghen vì bạn gái nhìn Thiên Vũ ấy hả? Bây giờ mới nhớ ra. Nhưng hình như Thế Nam học lớp năm mà.”

“Thế Nam sau kỳ thi thì được đưa thẳng lên lớp một luôn, thành tích cực giỏi.” Trần Minh xen vào “Nghe nói cậu ta sau khi thua thì điên cuồng luyện tập, chẳng bao lâu mà đã mạnh lên.”

Đỗ Tiểu Niệm ồ một tiếng, hỏi:

“Còn bạn gái cậu ta, họ còn quen nhau chứ?”

Trần Minh thở ra một hơi:

“Đã sớm chia tay.”

Đỗ Tiểu Niệm ừm một tiếng, mắt thấy Lâm Thiên Vũ bước vào phòng thay đồ. Cậu liền nói với hai người bạn một tiếng rồi đi lại gần phòng thay đồ chờ Lâm Thiên Vũ.

Phùng Lưu Kháng chậc lưỡi:

“Có sắc quên bạn!”

Trần Minh nhếch miệng:

“Nói thì hay lắm, khi có người yêu cậu có dám chắc là không như vậy không?”

Phùng Lưu Khánh ưỡn ngực, giọng nói đầy chí khí:

“Chắn chắn là không rồi! Phùng Lưu Khánh này không phải là loại ham mê nhan sắc!”

Trần Minh nghe xong kinh bỉ nhìn Phùng Lưu Khánh, ánh mắt một chút cũng không tin!

...

Chiều về, trong đầu Đỗ Tiểu Niệm vẫn còn vang vọng lời nói của hai người bạn. Cậu ngồi gần cửa sổ, suy tư chống cằm nhìn ra ngoài xa, ánh mắt không có tiêu cự. Lâm Thiên Vũ gọi Đỗ Tiểu Niệm đi tắm nhưng cậu không có phản ứng, nói chính xác hơn là cậu không nghe thấy. Lâm Thiên Vũ đi đến, đưa tay trước mặt Đỗ Tiểu Niệm quơ quơ. Đỗ Tiểu Niệm vẫn không có chút lung lay nào, gương mặt cứ ngẩn ra, cơ thể không cử động một chút, cứ như một bức tượng. 

Lâm Thiên Vũ hơi hoảng, đặt hai tay lên vai cậu mà ra sức lắc:

“Tiểu Niệm, em bị sao vậy?”

Hồi thần, Đỗ Tiểu Niệm cảm thấy đầu mình sắp bị Lâm Thiên Vũ lắc rớt, lên tiếng:

“Không sao! Không sao!”

Thu hai tay, Lâm Thiên Vũ lại sờ thử trên trán cậu:

“Có sốt không?”

Đỗ Tiểu Niệm phì cười, nắm lấy tay anh:

“Em không sao, chỉ là suy nghĩ vài thứ thôi.”

“Vài thứ đó là gì?” anh không muốn Đỗ Tiểu Niệm nghĩ đến Duy Tuấn Khang đâu.

Đỗ Tiểu Niệm nghe câu hỏi, lỗ tai lập tức đỏ, cậu thấp giọng:

“Tối... Em nói cho anh.”

Cậu nói xong, đứng dậy đi vào phòng tắm để Lâm Thiên Vũ không nhìn thấy bộ mặt đỏ bừng của mình. Lâm Thiên Vũ mơ hồ nhìn theo Đỗ Tiểu Niệm, anh không nghĩ ra thứ Đỗ Tiểu Niệm muốn nói với anh là gì!

Hơn chín giờ tối, Đỗ Tiểu Niệm ở trong phòng siết chặt nắm tay. Cậu hít sâu vài lần, đứng dậy khỏi giường, bước đến phòng Lâm Thiên Vũ. 

Đỗ Tiểu Niệm đưa đầu vào trong quan sát một chút, nhìn Lâm Thiên Vũ đang nằm trên giường. Nương theo ánh sáng mờ mờ vàng vàng của đèn ngủ, cậu thấy hai mắt Lâm Thiên Vũ đang nhắm, có vẻ đã ngủ.

Cậu nhón chân, bước đến giường của anh, rồi lấy hết can đảm vén chăn lên. Lâm Thiên Vũ vốn đang ngủ bỗng mở mắt ra, ôm eo Đỗ Tiểu Niệm lôi lên giường. Thực sự Lâm Thiên Vũ chỉ nhắm mắt, cảm thấy có động tĩnh mới hí mắt ra nhìn xem thì thấy Đỗ Tiểu Niệm đang cố sức bò lên giường. Anh nhìn điệu bộ lén lén lút lút của Đỗ Tiểu Niệm, mỉm cười trong lòng. Trong đầu nảy ra ý định hù cậu một cái nên nhanh như cắt ôm chặt cậu, quăng lên giường, đè phía dưới.

Giống như ý định của Lâm Thiên Vũ, Đỗ Tiểu Niệm quả thật bị dọa. Cậu nhìn Lâm Thiên Vũ đang ngồi trên người mình, nắm cổ áo anh kéo xuống mà hôn. Lâm Thiên Vũ lúc đầu trợn lớn mắt, lúc sau thì nhắm mắt hưởng thụ. Trong cơn tận hưởng, Lâm Thiên Vũ bỗng dưng nhíu mày, Đỗ Tiểu Niệm vậy mà cắn môi anh.

Lâm Thiên Vũ rời nụ hôn, Đỗ Tiểu Niệm nhăn mũi nhìn anh, hả hê nói:

“Cho anh hù em!”

Lâm Thiên Vũ cười khẽ, thấp giọng xuống:

“Trả thù bằng cách này, em sai lầm rồi!”

Nói xong, Lâm Thiên Vũ ngay lập tức cúi xuống hôn ngấu nghiến, còn cắn Đỗ Tiểu Niệm lại.

Đỗ Tiểu Niệm bị hôn đến mặt đỏ bừng, thở hổn hển. Lâm Thiên Vũ chăm chú nhìn khuôn mặt của cậu, cơ thể chợt nóng ran, yết hầu lên xuống liên tục. Anh đưa mắt sang chỗ khác:

“Đi về phòng đi.”

Đỗ Tiểu Niệm lắc đầu, choàng tay qua cổ Lâm Thiên Vũ, nhìn sâu vào mắt anh:

“Anh... Anh chẳng phải thắc mắc hôm nay em nghĩ gì sao... Em suy nghĩ xong rồi... Chúng ta ngủ cùng nhau đi!”

Mặt Lâm Thiên Vũ ngu ra, không thể tin nhìn Đỗ Tiểu Niệm. Qua hồi lâu, tưởng chừng đã vài phút sau, Đỗ Tiểu Niệm không thấy Lâm Thiên Vũ có hàng động nào mà cứ đơ ra nhìn cậu. Giận dỗi, Đỗ Tiểu Niệm đẩy anh ra:

“Không ngủ thì thôi!”

Mới vừa lật người, Lâm Thiên Vũ nắm hai vai cậu lại, thô bạo hôn xuống...

Hôm nay trời trong trăng sáng, lấp lánh sao sa, quả là một đêm đẹp.

...

Đỗ Tiểu Niệm vẫn là trang giấy trắng, chưa từng làm chuyện này với ai. Nên khi làm "đại sự" vẫn hơi đau một chút, dù Lâm Thiên Vũ làm rất chậm rất kiên nhẫn nhưng Đỗ Tiểu Niệm vẫn đau đến hít khí. Làm xong mọi chuyện, Đỗ Tiểu Niệm còn làu bàu là về sau không làm loại chuyện này nữa. Đỗ Tiểu Niệm nói là một chuyện, nhưng Lâm Thiên Vũ làm hay không vẫn là một chuyện khác. Từ hôm đó trở đi, Lâm Thiên Vũ bắt Đỗ Tiểu Niệm phải ngủ chung phòng với anh. Còn mặt dày tuyên bố là nếu Đỗ Tiểu Niệm không chịu vào phòng anh thì anh sẽ vào phòng Đỗ Tiểu Niệm. 

Quần áo, đồ đạc, tập sách trong phòng Đỗ Tiểu Niệm cũng bị bê sang phòng Lâm Thiên Vũ. Phòng Đỗ Tiểu Niệm hiện tại vô cùng trống trải, cậu dự định sẽ dọn dẹp một chút rồi biến nó thành nơi chế tạo bộ giáp.

Vài hôm đầu khi mới ngủ cùng nhau, Đỗ Tiểu Niệm đều cảnh giác quan sát từng hàng động của Lâm Thiên Vũ. Cậu sợ chỉ cần sơ sẩy một chút là anh sẽ đè cậu xuống làm. 

Lâm Thiên Vũ cũng không có hàng động nào quá đáng, chỉ chờ khi Đỗ Tiểu Niệm bất tri bất giác ngủ mất mới nhào lên ôm chặt cậu. Rồi chuyện muốn làm thì sẽ làm, Đỗ Tiểu Niệm bất lực. 

Nói thật là Đỗ Tiểu Niệm cũng không phải là không thích chuyện đó, tuy lúc đầu rất đau nhưng về sau rất thoải mái. Nói tóm lại cậu chỉ sợ đau thôi! Chứ nếu làm thì cứ làm, cậu không từ chối! >.<

Sau khi ngủ cùng nhau, làm chuyện nên làm, thể xác và tâm hồn như hòa quyện làm một. Chuyện tình cảm của hai người có một bước tiến lớn, càng khăn khít hơn và chẳng muốn tách rời.

Lâm Thiên Vũ ngồi ở nhà ăn trong học viện, nhìn dĩa cơm sạch trơn của mình rồi nhìn đồng hồi, nhắc:

“Ăn nhanh đi, sắp vào học rồi.”

Đỗ Tiểu Niệm nuốt cơm trong miệng rồi nói:

“Em đang cố!”

Cách đấy không xa, một học viên nữ đang nhìn hai người chằm chằm, ánh mắt không hề mang ý tốt, như muốn lao lên tách hai người đó ra.

Học viên nữ đó là người bị Đỗ Tiểu Niệm sờ ngực lúc trước.

Càng nhìn, hơi thở học viên nữ càng nặng thêm như tức giận lắm. Và rồi học viên nữ cắn môi, thu mắt lại, không nhìn Lâm Thiên Vũ và Đỗ Tiểu Niệm nữa.

Một khai đồ ăn được nhẹ nhàng đặt xuống chiếc bàn học viên nữ đang ngồi. Huỳnh Cát Tiên ngồi xuống, đối diện với học viên nữ, dò xét một chút.

Học viên nữ bị dò xét có chút bực bội nhăn mày. Huỳnh Cát Tiên lúc này bỗng mở miệng:

“Tôi có chuyện muốn nói.”

Băng Thanh: mọi người tưởng là có H à? Hô hô hô~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play