Đến khi ngồi lên xe của Duy Tuấn Khang, Đỗ Tiểu Niệm mới biết lý do vì sao hắn không chịu xài bản đồ. Duy Tuấn Khang hai tay cầm vô lăng vừa cười xoà vừa nói:
“Lần đầu tiên tôi xài thì nó chỉ tôi ra sông cái, lần thứ hai xúi tôi chạy ngược chiều, suýt bị công an bắt. Lần thứ ba nó dẫn tôi chạy vòng vòng, cuối cùng đi lạc. Từ đó tôi thề sẽ không xài bản đồ nữa!”
Đỗ Tiểu Niệm nói với Duy Tuấn Khang:
“Sao vậy được? Tôi vẫn xài bình thường mà, trừ khi cậu xác định phương hướng kém!”
Tay Duy Tuấn Khang hơi cứng, miệng cũng giật giật tạo thành một nụ cười đầy gượng gạo. Đỗ Tiểu Niệm nói đúng rồi, Duy Tuấn Khang quả thật xác định phương hướng rất kém. Vì vậy nên từ nhỏ Duy Tuấn Khang rất ít khi ra đường, mà mỗi khi đi đều phải bám sát người lớn, lơ ngơ một phát là đi lạc.
Duy Tuấn Khang nhìn dòng người đứng xếp hàng trước mặt, chuyển chủ đề:
“Tiệm bánh mì ở đằng trước đúng không?”
Đỗ Tiểu Niệm đưa người ra phía trước một chút, đáp:
“Đúng rồi!”
Duy Tuấn Khang đỗ xe ở một chỗ gần đó rồi kéo theo Đỗ Tiểu Niệm xếp hàng. Cái nắng hơn 2 giờ chiều vô cùng gay gắt nên người xếp hàng cũng không nhiều lắm, chẳng mấy chốc đã đến lượt của Đỗ Tiểu Niệm và Duy Tuấn Khang.
Hai người mỗi người mua một ổ. Duy Tuấn Khang nhìn ổ bánh quá khổ tay, cảm thán:
“Nhiều quá! Không biết có ăn hết không?”
Đỗ Tiểu Niệm mở bánh mì ra xem xét:
“Ăn không hết thì để đến tối vẫn ăn được mà.”
“Ăn tối bằng bánh mì???” Duy Tuấn Khang vừa nói vừa phẩy phẩy vụn bánh mì dính trên tay, cất bước lại gần chiếc xe.
Trong quãng đường về nhà, cứ một lát thì Duy Tuấn Khang lại liếc mắt nhìn Đỗ Tiểu Niệm ở băng ghế sau bằng kính chiếu hậu. Đôi khi, Đỗ Tiểu Niệm có cảm giác có ai nhìn mình nên cũng đưa mắt nhìn lên. Trong lúc nghàn cân treo sợi tóc, Duy Tuấn Khang đã nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Đỗ Tiểu Niệm ngã người ra phía sau, dựa lưng vào ghế. Không khí trong xe vừa im lặng vừa kỳ lạ, lại mang chút ngột ngạt làm cậu rất không thích. Vừa đặt tay lên bụng, Đỗ Tiểu Niệm cảm thấy như có thứ gì đó vừa phát ra. Nghe kỹ lại, hình như đó là tiếng bụng cậu kêu...
Duy Tuấn Khang ngồi phía trước dĩ nhiên cũng nghe thấy. Hắn cười nói:
“Cậu đói thì cứ ăn đi.”
Đỗ Tiểu Niệm vội xua tay:
“Đang trên xe mà, vụn bánh mì rơi rồi sao?”
Duy Tuấn Khang bật cười:
“Cái đó đâu quan trọng bằng việc cậu đói bụng. Ăn đi, nếu có vụn bánh thì dọn tý là xong.”
Nghe Duy Tuấn Khang nói như vậy, Đỗ Tiểu Niệm cũng không tiếp tục để cái bụng đói kêu rồn rột nữa. Cậu mở bọc ni lông lấy ổ bánh mì ra, gặm một cái.
Nhìn Đỗ Tiểu Niệm cầm bánh mì ăn phía sau, trong đầu Duy Tuấn Khang như có gì đó loé lên. Một dòng hồi thức xa xăm bỗng hiện lên, lúc nhỏ, anh cũng ngồi trên xe ăn bánh mì như vậy. Chỉ khác mỗi chỗ là Đỗ Tiểu Niệm ăn khá từ tốn, còn Duy Tuấn Khang thì ăn như ma đói. Khi cắn một cái còn phải ngẩn lên cảnh giác nhìn xung quanh, sợ có người giật mất.
Mãi nhớ lại mà không chú ý là mình đang lái xe, Duy Tuấn Khang suýt chút nữa thì đâm trúng chiếc xe chạy ngang trước mặt. Duy Tuấn Khang xoay vô lăng, tránh thoát chiếc xe đó rồi ngừng chạy. Chủ nhân của chiếc xe đó lú đầu ra, chửi:
“Đụ mẹ mày! Không có mắt hả!!!”
Duy Tuấn Khang cúi đầu:
“Xin lỗi.”
Chủ nhân của chiếc xe hừ một tiếng rồi đi mất. Duy Tuấn Khang lắc lắc đầu, muốn khôi phục lại sự tập trung. Đỗ Tiểu Niệm nhướng đầu ra trước, giọng lo lắng:
“Cậu không sao chứ? Có bệnh không?”
Chiếc xe bây giờ đang đậu dưới mặt đất, Duy Tuấn Khang gục mặt xuống, dùng hai tay ấn trán một chút. Ấn xong thì ngẩng mặt lên, khôi phục lại lại gương mặt vui vẻ như thường ngày. Duy Tuấn Khang cười cười:
“Không sao hết, tôi thấy cậu ăn ngon quá nên chăm chú nhìn một chút thôi!”
Duy Tuấn Khang nói xong lại cười, Đỗ Tiểu Niệm thì im lặng quan sát từng biểu cảm trên gương mặt hắn. Rồi, cậu nói một câu:
“Cậu đang nhớ về chuyện gì, đúng không?”
Nụ cười Duy Tuấn Khang hơi cứng rồi tắt mất. Duy Tuấn Khang kinh ngạc nhìn Đỗ Tiểu Niệm:
“Sao cậu nghĩ vậy?”
Mắt Đỗ Tiểu Niệm hơi long lanh, giọng chậm rãi:
“Bởi vì tôi từng thấy, gương mặt đó của cậu, rất giống với tôi mỗi khi nhớ về quá khứ.”
Đỗ Tiểu Niệm bỗng im lặng, mỗi lần nhớ đến quá khứ thì cậu đều rất buồn.
Đôi mắt Duy Tuấn Khang như suy tư gì đó, rồi bất chợt, Duy Tuấn Khang dùng tay vỗ nhẹ lên vai Đỗ Tiểu Niệm:
“Cậu thật...”
Đoạn sau Duy Tuấn Khang không nói, nhưng Đỗ Tiểu Niệm vẫn có thể hiểu đại khái. Cậu chỉ cười nhẹ rồi gạt tay Duy Tuấn Khang xuống:
“Cậu lái xe được chưa?”
Duy Tuấn Khang một lần nữa đặt tay lên vô lăng, hít sâu một hơi, tập trung nhìn dòng xe chạy loạn xạ trước mắt:
“Được, lần này sẽ không tông vào xe ai nữa!”
Chiếc xe uống lượn trên không trung trông nhẹ nhõm lạ thường. Tâm tình của Duy Tuấn Khang cũng giống như nó, vì một lời nói thấu hiểu tâm tư mà cảm thấy nhẹ nhõm. Duy Tuấn Khang đã vô ý mà tạo ra gương mặt này rất nhiều lần rồi, nhưng không có ai hiểu cả. Trong suốt mười mấy năm sống trên đời, Duy Tuấn Khang lần đầu tiên cảm thấy thoải mái khi ở cạnh ai đó. Cả cảm giác mệt nhọc khi phải tạo ra một khuôn mặt tươi cười cũng phút chốc mất sạch.
Khi Đỗ Tiểu Niệm trở về cũng đã hơn 3 giờ. Trời có vẻ sắp đổ mưa to nên bắt đầu có một đám mây đen phía trên. Đỗ Tiểu Niệm cảm ơn Duy Tuấn Khang rồi vội chạy vào nhà. Cậu đặt bánh mì lên bàn, nhanh chân chạy ra sau nhà, ở đó cậu còn một đống đồ đang phơi.
Đỗ Tiểu Niệm nhanh tay đem hết đồ vào nhà. Bên ngoài bây giờ đã bắt đầu nổi gió, trời cũng đen thêm. Giữa đám mây bỗng xuất hiện một tia sét, Đỗ Tiểu Niệm đoán:
“Mưa tối nay chắc sẽ lớn đây.”
Xếp quần áo đã khô vào tủ đồ, Đỗ Tiểu Niệm đi ra phòng khách bật đèn lên, quơ tay cầm lấy ổ bánh mì đang ăn dở.
Hơn bốn giờ, mưa rơi từng hạt lộp bộp xuống mái nhà. Gần năm giờ, mưa mới chính thức đổ xuống.
Đỗ Tiểu Niệm đang nấu ăn, lòng tự nhiên cảm thấy buồn không tả. Cậu cười khẩy, sao lại không buồn chứ. Mọi ngày đều có Lâm Thiên Vũ cùng quấn quýt nấu cơm, bây giờ không có anh ở đây, cậu có chút cô đơn.
Mới xa nhau một ngày mà đã như vậy, không biết mấy ngày sau sẽ như thế nào đây? Đỗ Tiểu Niệm vừa nghĩ vừa cho một muỗng cơm vào miệng. Cậu vừa mới ăn bánh mì không lâu, bây giờ cũng không cảm thấy đói mấy, cảm giác ăn cũng không có. Nếu như lúc trước, Đỗ Tiểu Niệm sẽ bỏ bữa và chỉ uống một ly nước rau quả. Nhưng Lâm Thiên Vũ đã dặn cậu phải ăn uống đều độ, Đỗ Tiểu Niệm tất nhiên phải nghe theo, cậu vốn rất ngoan mà.
Hơn tám giờ tối, Đỗ Tiểu Niệm đang ngồi xem tivi thì thấy một gương mặt rất quen thuộc: Huỳnh Cát Tiên. Huỳnh Cát Tiên tham gia một chương tình gì đấy với một thân phận mà Đỗ Tiểu Niệm rất bất ngờ, học trò của Giáo sư chế tạo nổi tiếng nhất Lục Lam, Bạch Hàn Nhi.
Đỗ Tiểu Niệm dừng lại xem một chút. Nhìn thấy sắc mặt Huỳnh Cát Tiên khá tốt, tươi tắn hồng thuận, xem ra cô rất khoẻ.
Ngồi xem Tivi đến chín giờ tối thì Đỗ Tiểu Niệm vào phòng, leo lên giường ôm chiếc điện thoại. Một chút sau thì Lâm Thiên Vũ đã gọi đến, Đỗ Tiểu Niệm mừng rỡ bấm nhận:
“Hôm nay anh gọi sớm!”
“Ừ.” Lâm Thiên Vũ trên màn hình xoa chiếc cổ đầy nhức mỏi “Tại hôm nay anh kết thúc công việc sớm để gọi em đó!”
Đỗ Tiểu Niệm cười nhăn mũi:
“Gì đây? Sao hôm nay anh lại nói mấy câu này?”
Lâm Thiên Vũ nhướn mày:
“Không thích?”
Đỗ Tiểu Niệm lắc đầu lia lịa:
“Đâu có, chỉ là có chút không quen thôi.”
Lâm Thiên Vũ làm như không nghe:
“À, hoá ra em không thích anh nói như vậy!” anh đưa sát gương mặt đẹp trai lên màn hình “Nghe mắc ói lắm đúng không?”
Đỗ Tiểu Niệm vội giải thích:
“Đâu có đâu có! Anh hiểu lầm rồi!!!” dù cho anh có nói mấy câu mắc ói hơn nữa thì em cũng nguyện nghe mà!!! Câu sau Đỗ Tiểu Niệm không nói ra tiếng.
Đỗ Tiểu Niệm phải ra sức giải thích và dỗ dành đến ba mươi phút mới làm cho Lâm Thiên Vũ chịu nghe. Hai người nói chuyện thêm một lúc nữa thì mới cúp máy.
Thế là mỗi ngày, Đỗ Tiểu Niệm buổi sáng thì chăm chỉ chế tạo bộ giáp đưa cho các chủ shop. Đôi khi rảnh rỗi, Đỗ Tiểu Niệm cùng hai người bạn thân là Phùng Lưu Khánh và Trần Minh đi đu đưa đây đó.
Vào một ngày, Phùng Lưu Khánh đã kéo Đỗ Tiểu Niệm và Trần Minh đi mua giày. Đỗ Tiểu Niệm mua được một đôi khá đẹp, bèn đứng trước gương chụp một tấm đăng lên mạng. Bức hình đăng chưa được một phút thì Lâm Thiên Vũ đã vào thả một trái tim.
Sau hai tuần lễ được Giáo sư Kim cho nghỉ, Đỗ Tiểu Niệm quay trở lại vào phòng thí nghiệm của cô. Do đang nghỉ hè, Đỗ Tiểu Niệm có thêm nhiều thời gian để học tập nên cậu ở lại phòng thí nghiệm đến năm giờ chiều mới về.
Chứng kiến năng lực của Đỗ Tiểu Niệm ngày một tăng. Giáo sư Kim bây giờ chỉ cho cậu chế tạo hoặc nâng cấp bộ giáp cấp 9. Lực tinh thần của cậu cũng đang ở cấp này và cứ chần chờ bảy, tám tháng chưa thăng lên. Đỗ Tiểu Niệm nhân cơ hội này vừa rèn luyện chế tạo vừa mong nó lên cấp.
Xác suất chế tạo thành công bộ giáp cấp 9 của Đỗ Tiểu Niệm là 9/10, khá là cao. Đến Giáo sư Kim cũng phải công nhận:
“Em là quái vật hả? Xác suất thành công cao như vậy, lúc năng lực cô ở cấp 9 còn không dám nghĩ đến!”
Đỗ Tiểu Niệm cười nhẹ đem sơ đồ trên bàn cất đi.
Giáo sư Kim đi lại chạm nhẹ vào bộ giáp của Đỗ Tiểu Niệm:
“Có một học trò giỏi như em cô còn không khoe, đâu như ai kia được một người cũng kha khá liền nói cho cả nước cùng biết.”
“Ai kia” trong lời nói của Giáo Sư Kim là Bạch Hàn Nhi. Giáo sư Kim không thích Bạch Hàn Nhi cho lắm, chuyện này Đỗ Tiểu Niệm mới biết không lâu đây.
Khi đó Giáo sư Kim trong một lần lướt mạng xã hội đã gặp Bạch Hàn Nhi xuất hiện rất nhiều trên các chương trình. Các video và bài báo liên tục đề xuất. Giáo sư Kim nhìn người mình không ưa cứ liên tục hiện lên trên màng hình liền nhịn không được nói:
“Suốt ngày cứ đeo cái bộ mặt giả tạo và cao sang!”
Đỗ Tiểu Niệm đang uống nước:
“Cô nói ai vậy?”
“Bạch Hàn Nhi.” cô bực tức ném điện thoại lên bàn.
Đỗ Tiểu Niệm ngồi xuống ghế:
“Em thấy Bạch Hàn Nhi đâu có sao đâu ạ?”
Giáo sư Kim hừ một tiếng:
“Em tiếp xúc rồi sẽ hiểu cô ta như thế nào! Về sau, nếu gặp cô ta thì em nhớ tránh xa ra nghe chưa!”