Một ngày cuối tuần trời đổ mưa, hôm nay Đỗ Tiểu Niệm được giáo sư Kim cho nghỉ do cô có việc bận, hôm này cũng là ngày cậu giao cho người ta 30 bộ giáp. Đỗ Tiểu Niệm chống cằm, chán nản nhìn cơn mưa bên ngoài, khi nào mới tạnh đây? 

Cậu nhìn đồng hồ đeo tay:

“Họ nói 11 giờ sẽ đến lấy bộ giáp, bây giờ đã gần 10:30 rồi. Không biết họ có đến không?”

Lâm Thiên Vũ đang nằm cầm điện thoại:

“Còn hơn 30 phút nữa mới đến giờ, làm gì lo lắng thế! Lát nữa tạnh mưa ngay thôi.”

Câu nói của Lâm Thiên Vũ ngay lập tức ứng nghiệm, chưa đến mười phút, cơn mưa dai dẳng từ sáng bắt đầu nhỏ dần rồi tạnh hẳn. 

Hiện tại là đầu tháng Mười Hai, cũng là thời điểm cuối năm nếu tính theo lịch Tây. Ở thành phố S tuy không có tuyết rơi nhưng bù lại là nhiều mưa, cộng thêm gió Bắc, làm bầu không khí vốn đã lạnh nay đã thành rét đậm. 

Đỗ Tiểu Niệm tự pha cho mình và Lâm Thiên Vũ mỗi người một cốc trà nóng, bưng ra phòng khách. 

Trong phòng khách đang bật đèn, do đã đóng hết cửa sổ để tránh gió lùa vào nên trong phòng hơi tối. Hơn nữa là bên ngoài tuy đã hết mưa nhưng mây đen vẫn còn dầy đặc lắm, không thể thấy ánh mặt trời, dự báo là khoảng một lúc nữa trời sẽ mưa tiếp. 

Cốc trà vừa đặt xuống, Lâm Thiên Vũ ngay lập tức buông điện thoại, cầm cốc trà lên nhấp một ngụm. Giữa thời tiết này mà được uống trà nóng phải nói là sướng cả người, Lâm Thiên Vũ cảm thấy cơ thể mình đang bắt đầu ấm lên:

“Trà này, ai pha ngon thế?”

Đỗ Tiểu Niệm đang mặc áo ấm, hai tay cầm cốc trà nói:

“Nhà này tôi không pha thì ai pha.”

Nói xong, Đỗ Tiểu Niệm lại ngâm nghi cốc trà, muốn chậm rãi uống từ từ. Nhưng cốc trà của cậu còn chưa hết một nửa thì Lâm Thiên Vũ bên kia đã uống hết rồi:

“Này, tôi uống hết rồi, cậu pha thêm cốc nữa đi.”

Tay Lâm Thiên Vũ cầm cốc quơ quơ, ý nói là bên trong đã sạch trơn rồi. Đỗ Tiểu Niện cầm lấy, chạy sang phòng bếp pha trà. 

Khi thân hình Đỗ Tiểu Niệm vừa khuất, Lâm Thiên Vũ đang ngồi bỗng nhanh như cắt vươn tay lấy chiếc cốc của cậu. Anh cầm cốc, nhìn một chút, rồi không chần chờ, đưa lên miệng uống một ngụm. Chỗ này Đỗ Tiểu Niệm vừa đặt môi qua.

Vị trà vừa đắng đắng ngọt ngọt tràn qua đầu lưỡi, không biết có phải là do Lâm Thiên Vũ nghĩ không, anh cảm thấy uống trà bằng cốc này ngon hơn rất nhiều. 

Nhìn ra cửa, Đỗ Tiểu Niệm vẫn chưa pha xong. Lâm Thiên Vũ tranh thủ lúc này uống thêm vài hớp nữa. 

“Lách cách”

Lâm Thiên Vũ bị tiếng động làm cho giật mình, chút nữa là đổ trà lên người. Vội để cốc trà lên bàn, Anh nhăn nhó nhìn ra phía cửa, thấy con robot Tobo cùi bắp đang liên tục đụng vào tường, lát sau thì đi ra chỗ khác. 

Anh lẩm bẩm:

“Giật cả mình, cứ tưởng là cậu ta...”

Khi Đỗ Tiểu Niệm vào trở lại phòng khách, Lâm Thiên Vũ cũng vừa kịp bỏ lại chiếc cốc lên bàn, gương mặt không chút biến sắc, nhìn qua không thấy anh vừa làm điều gì sai trái cả. 

Đỗ Tiểu Niệm đưa cốc trà vừa pha cho Lâm Thiên Vũ:

“Của anh nè.”

Lâm Thiên Vũ cầm lấy. Đỗ Tiểu Niệm thì ngồi xuống, cầm lên cốc trà của mình tiếp tục uống. 

Lâm Thiên Vũ nhìn cậu, trong mắt như có chút cười.

Vừa đúng 11 giờ, có một chàng trai cao gầy, mặt đầy mụn đến lấy hàng. Đỗ Tiểu Niệm đưa 30 bộ giáp cho chàng trai, chàng trai kiểm kê lại số lượng rồi nhanh chóng chuyển 30 bộ vào không gian nén. 

 Xong xuôi mọi chuyện, Đỗ Tiểu Niệm vui sướng cầm cọc tiền trong tay, tâm trạng cực kỳ tốt. Lâm Thiên Vũ nhìn cậu vui vẻ, không hiểu sao anh cũng vui lây. 

Do vừa nhận được tiền, tối hôm đó Đỗ Tiểu Niệm nấu toàn các món ngon cho cậu và Lâm Thiên Vũ. Lâm Thiên Vũ tối đó được ăn một bữa no nê, thầm nghĩ nếu về sau, ngày nào cậu cũng nấu cho anh ăn như vậy thì còn gì bằng. 

Vài ngày sau, bộ giáp của Đỗ Tiểu Niệm một lần nữa được rao bán. Đám thuộc hạ của Lâm Thiên Vũ vừa hay tin liền kéo bè kéo phái, chạy vào cửa hàng của người ta quyết mua một bộ, không mua được thì không về. Nên chỉ sau 10 tiếng, 30 bộ giáp điều được bán hết. 

Nhiều khách hàng không mua được, buồn buồn nhắn tin với chủ shop nhanh lấy hàng đi, bao lâu họ cũng chờ. Thế là tối đó, chủ shop lại nhắn tin đặt hàng của Đỗ Tiểu Niệm, lần này là 100 bộ! 

“100 bộ, mình có hoa mắt không?”

Đỗ Tiểu Niệm nhìn lại vài lần, xác định mình không nhìn nhầm mới nâng bàn tay run run lên đánh hai chữ “dạ được”.

Trong khi Đỗ Tiểu Niệm cùng chủ shop bên này đang bàn chuyện, thì Lâm Thiên Vũ bên kia đang xem video của Lưu Lợi gửi. 

Trong video, mấy người thuộc hạ của Lâm Thiên Vũ rất háo hức dùng bộ giáp mới để so chiêu. Video sẽ không có gì đáng chú ý nếu sức mạnh của bọn họ không tự nhiên tăng lên mấy lần! 

Điều làm Lâm Thiên Vũ chú ý hơn nữa, đó là cử động của bọn họ. Rất nhẹ nhàng, thuần phục, trông không giống như đang mặc bộ giáp. Theo Lâm Thiên Vũ biết, bộ giáp càng tốt càng mạnh thì càng nặng, càng khó di chuyển, đây là một trong những kiến thức cơ bản của chiến sĩ. 

Từ xưa đến nay, các bộ giáp đều tuân theo quy luật như vậy, chưa một ai có thể phá vỡ. Người chế tạo ra bộ giáp này, chắc chắn là thiên tài trong tương lai! 

Nếu những bộ giáp tốt như vậy được đưa vào quân đội... Lâm Thiên Vũ nhắm mắt, phải lập tức tìm được người chế tạo này càng nhanh càng tốt. 

Hôm sau là ngày thứ hai đầu tuần, khi Lâm Thiên Vũ chở Đỗ Tiểu Niệm về nhà liền lập tức bảo cậu là anh có việc bận, đi một lát sẽ về. Đỗ Tiểu Niệm tuy thắc mắc là Lâm Thiên Vũ đi đâu nhưng không dám hỏi, sợ anh ấy tự nhiên nổi đóa. 

Lâm Thiên Vũ lái xe vào một con đường khá yên tĩnh, dừng trước một khu nhà khá lớn, đây chính là nơi lúc trước anh đã xử lý đám người theo dõi. Lưu Lợi từ bên trong chạy ra dẫn Lâm Thiên Vũ vào nhà. 

Trong lúc đi, Lâm Thiên Vũ có lẩm bẩm vài câu:

“Không biết là ai...”

Lưu Lợi vô ý nghe được:

“Dạ Ai là ai?”

Lâm Thiên Vũ nói:

“Là người chế tạo mấy bộ giáp trong video.”

Lưu Lợi nghe vậy thì trợn mắt:

“Ủa? Tôi tưởng cậu chủ biết.”

Lâm Thiên Vũ ngừng bước chân:

“Cậu nói vậy là sao?”

Lưu Lợi giải thích:

“Mấy bộ giáp đó, là bọn họ mua trong cái link lúc trước cậu chủ bắt chia sẻ mà. Cậu chủ phải là người biết rõ chứ.”

Lâm Thiên Vũ như bị mớ tin tức này đấm vào não, cơ thể trong một lúc bất động như pho tượng. Mắt anh đảo liên tục từ bên này sang bên kia, miệng nói nhỏ:

“Vậy là...”

Lưu Lợi đứng ở một bên đang căng lỗ tai lên, muốn nghe được chút thông tin, nhưng xui xẻo là Lâm Thiên Vũ nói đến đây thì ngưng rồi. Lưu Lợi có muốn cũng không hóng hớt được gì. 

Lâm Thiên Vũ xoay người, nói với Lưu Lợi:

“Nói bọn họ là về đi, không cần tìm người nữa.”

Lưu Lợi chạy theo nói với:

“Sao vậy cậu chủ?”

Với khoảng cách này, Lâm Thiên Vũ vẫn còn nghe được, nhưng anh không muốn trả lời nên đi nhanh ra xe, chạy mất hút. 

Đỗ Tiểu Niệm trên người vẫn còn mặc đồng phục trường, cậu cởi áo khoác ngoài ra, đeo vào một chiếc tạp đề rồi chuẩn bị bữa tối. Khi đang cắt hành, Đỗ Tiểu Niệm nghe được tiếng xe quen thuộc của Lâm Thiên Vũ nên ngưng lại, ngó đầu ra xem. Thấy anh vừa cầm chìa khóa vừa bước vào nhà, Đỗ Tiểu Niệm nói:

“Anh về sớm vậy?”

Lâm Thiên Vũ không trả lời, mà im lặng nhìn cậu. Thấy bóng mình phản chiếu trong đôi mắt lạnh lẽo đấy, trời đang là mùa đông nhưng Đỗ Tiểu Niệm vẫn cảm thấy lưng mình đang đổ mồ hôi lạnh. 

Đừng nói là Lâm Thiên Vũ tính giết cậu nha! Má ơi, không chừng trước khi chết còn bị anh hành hạ đủ đường nữa! Trong đầu Đỗ Tiểu Niệm chợt  hiện ra con người bị chặt đứt hai chân mà cậu đã nhìn thấy vài tháng trước... Nghĩ đến đây, tay Đỗ Tiểu Niệm không nghe theo điều khiển của não bộ, run lên. Chân cũng lùi lại vài bước. 

Thấy hành động sợ sệt nhưng muốn tránh xa anh kia, Lâm Thiên Vũ mới nhận ra là anh đang nhìn cậu chằm chằm. Thu ánh mắt lại, Lâm Thiên Vũ dùng giọng nói dịu dàng nhất của anh trấn an cậu:

“Cậu... Chưa nấu xong bữa tối à?”

Đỗ Tiểu Niệm nghe câu anh hỏi phải ngớ người ra một lúc lâu, lát sau mới dùng giọng nói có chút run run trả lời:

“Ch... Chưa... Mới nấu cơm, còn đồ ăn... Chưa nấu.”

Lâm Thiên Vũ cười nhẹ:

“Vậy thì nấu nhanh lên, hay là... Tôi vào nấu với cậu?”

Để Lâm Thiên Vũ nấu chung với cậu ư? Thôi thôi, cậu sẽ bị anh ta dọa cho vỡ tim mất:

“À... Tôi nấu một mình là được rồi, anh vừa mới về, nên nghỉ ngơi đi.”

Bị Đỗ Tiểu Niệm từ chối ý tốt, Lâm Thiên Vũ cũng biết là cậu hiện tại không muốn ở gần anh quá, chắc bộ dạng vừa nãy của anh không nhiều thì ít cũng đã làm cậu mất vía. 

Lâm Thiên Vũ nằm dài trên sofa, vò đầu, về sau anh phải hành động như thế nào với cậu đây? 

Trong bữa tối đó, để xây dựng lại hình tượng vốn đã bát bấy trong lòng Đỗ Tiểu Niệm. Lâm Thiên Vũ cứ phân vân không biết có nên gắp vài món đồ ăn trên dĩa bỏ vào chén giúp cậu không. Nhưng kế hoạch làm thân này của Lâm Thiên Vũ còn chưa thực hiện đã tuyên bố phá sản. Lý do là mỗi lần Lâm Thiên Vũ động đũa gắp vài món, cũng làm cho Đỗ Tiểu Niệm phải giật mình cảnh giác. Đỗ Tiểu Niệm còn cố ý ăn thật nhanh hòng đi ra chỗ khác để không phải đối mặt với Lâm Thiên Vũ. 

Cứ liên tiếp tình cảnh như vậy đến một tuần lễ, Đỗ Tiểu Niệm mới dần dần cư xử với Lâm Thiên Vũ bình thường trở lại. 

Sau bốn ngày chủ shop bên kia đặt Đỗ Tiểu Niệm 100 bộ giáp, thì tối đó chủ shop đã nhắn tin với cậu đặt thêm 200 bộ nữa! Tổng cộng lại là 300.

Chủ shop cũng lo là mình đặt nhiều như vậy thì Đỗ Tiểu Niệm sẽ không thể hoàn thành đúng hẹn được. Trong lúc chủ shop đang tính tăng thêm vài ngày nữa để lấy hàng, thì Đỗ Tiểu Niệm bảo là đúng hẹn thì cứ lấy bình thường. Tốc độ chế tạo bộ giáp của Đỗ Tiểu Niệm đang dần tăng lên rõ rệt, cậu chắc chắn có thể trong vòng hai tuần tạo ra 300 bộ giáp. 

Thế là trước vài ngày Noel, Đỗ Tiểu Niệm rung rinh cầm trong tay một đống tiền. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play