Lâm Thiên Vũ vẫn bình tĩnh đứng trên sân, nhìn đối thủ của mình tuy đã bị đánh bại nhưng vẫn không có biểu cảm gì là bất mãn, Võ Thế Nam dường như đã chấp nhận mình là người thua.
Chợt Lâm Thiên Vũ nhìn lên khán đài, rất nhanh anh đã tìm thấy người cần tìm, Đỗ Tiểu Niệm ngồi trên ghế đang chăm chú nhìn anh, kế bên lại là hai người đáng ghét đó!
Sao cậu cứ đi chung với hai người đó vậy hả? Ba người rốt cuộc là quan hệ gì? Lâm Thiên Vũ không thể ở trường mà chất vấn Đỗ Tiểu Niệm được, vậy đợi đến khi về nhà, anh sẽ đem mấy câu hỏi đang lẩn quẩn trong đầu này hỏi cậu ta cho rõ ràng.
Nghĩ xong, đầu óc của Lâm Thiên Vũ cuối cùng cũng quay trở về sân đấu cùng đối thủ, anh và Võ Thế Nam lại bắt tay nhau lần nữa, xem như xóa bỏ mâu thuẫn cùng tôn trọng đối thủ.
Mấy cô gái trên khán đài vỗ tay bốp bốp, miệng gào thét:
“Ui, giỏi quá!”
“Anh đấu hay lắm!!!”
“Anh ơi đấu với em không? Em sẽ tình nguyện đứng im cho anh đánh!”
Lâm Thiên Vũ bỏ ngoài tai mấy lời trêu chọc, anh xoay người bước ra sân thi đấu cùng lúc với tiếng chuông reo. Mấy cô nữ học viên tiếc nuối rời khỏi chỗ ngồi, nối đuôi nhau rời nhà thi đấu.
Đỗ Tiểu Niệm cùng Phùng Lưu Khánh nhanh chóng quay trở lại lớp, vừa mới đặt mông xuống ghế thì cô giáo - Đào Như Tâm cũng đến.
Tất cả học viên trong lớp lập tức yên lặng lại, có trời mới biết tiết học hôm nay họ mong chờ như thế nào, chỉ mong cô giáo hãy nhanh nhanh dẫn họ đi đến phòng thực hành để học luôn thôi.
Nhưng Đào Như Tâm vừa mới đến lớp lại ném cho tất cả học viên một quả bom:
“Trước khi dẫn tất cả các em đến phòng thực thành cô có một điều quan trọng muốn nói, đó là vấn đề học phí.”
Cả đám học viên đồng loạt nuốt nước bọt.
Học viện Fly là học viện hàng đầu ở thành tinh Lục Lam, hiển nhiên học phí cũng không hề rẻ, có thể nói là đắt nhất ở hành tinh này.
Nhưng đừng như vậy mà nghĩ học viện Fly toàn chứa các học viên thuộc con nhà giàu, chính sách của học viện là triệu tập tất cả nhân tài trên thành tinh này về để đào tạo, nên nếu gia đình bạn có mức thu nhập tầm trung và bạn đạt yêu cầu của học viện, học viện sẽ suy xét để cắt giảm chi phí.
Có nhiều vị phụ huynh từng đặt câu hỏi rằng: học phí của con tôi ít hơn các học viên khác, liệu con tôi có được môi trường học tập giống các học viên đó không? Hay là kém hơn?
Thật lòng mà nói thì các phụ huynh không thể không nghi ngờ được, học phí của học viện Fly quả thật rất cao, nhưng bù lại học viên sẽ được học trong môi trường tốt và tiên tiến nhất với dàn giáo viên dày dặn kinh nghiệm, nói chung là “tiền nào của nấy”.
Học viện Fly cũng đã trả lời câu hỏi của mấy vị phụ huynh trên, rằng: học viện đảm bảo tất cả các học viên đều học tập giống nhau, họ không bao giờ vì chút tiền mà phân biệt đối xử với học viên.
Đến đây, các phụ huynh mới thoáng yên tâm hơn, nhưng vẫn có người không tin, trên đời làm gì có chuyện tốt như thế?
Nhưng hình như họ đã quên một điều quan trọng là: học viên phải đạt đủ yêu cầu mới được. Nếu vừa không có tiền vừa không đạt yêu cầu, vậy xin mời đi sang học viện khác, nơi đây không phải là chỗ dành cho họ.
Khoảng vài năm trước, lúc ấy hiệu trưởng trường là Đức Chí Kiên, học phí một năm của học viện rơi vào khoảng một đến hai tỷ tiền lam tinh. Hiện nay, chức hiệu trưởng được trao cho cháu ông là Đức Chí Duy, Đức Chí Duy vừa mới lên chức này trong năm nay, đã chỉnh sửa lại vào thứ của học viện bao gồm luôn cả học phí, nhưng vì để chắc chắn nên Đức Chí Duy không thông báo trước cho học viên khi họ mới nhập học.
Đào Như Tâm cũng mới nhận được thông báo vào sáng hôm nay, khi cô vừa mới thức dậy:
“Có lẽ có vài em không biết, học viện chúng ta vừa mới đổi hiệu trưởng trong năm nay nên sẽ có vài thứ thay đổi, học phí của các em năm nhất sẽ là một tỷ ba trăm nghàn tiền lam tinh. Các em về nói với ba mẹ đóng học phí càng nhanh càng tốt, tiền học phí có thể chuyển khoảnh cho học viện hay trực tiếp đưa cho cô đều được. Mấy em nhớ kỹ chưa?”
Các học viên gật đầu:
“Dạ nhớ.”
“Tốt.”
Đào Như Tâm chuẩn bị đi đến bàn giáo viên thì phát hiện ra ánh mắt của tất cả học viên đang nhìn cô hình như có gì đó không đúng lắm:
“Mấy em nhìn gì vậy?”
Phùng Lưu Khánh bạo gan đứng lên:
“Thưa... Thưa cô, khi nào chúng em mới được vào phòng thực hành?”
Đào Như Tâm phì cười trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, mấy cái đứa này xem ra muốn vào phòng thực hành lắm rồi, nhìn đứa nào đứa nấy đều mang cái mặt “Em vã lắm rồi, thưa cô, cho chúng em đi vào phòng thực hành đi.”
“Đợi lát nữa, khi điểm danh xong.”
...
Quần chúng học viên trong lớp cố gắng điểm danh nhanh nhất có thể, tổng số học viên trong lớp một này là ba mươi bốn nên điểm danh thì cũng không lâu lắm.
Đào Như Tâm dẫn đám học viên đi đến phòng thực hành trên lầu hai, đây là lần đầu tiên các học viên được đến nơi này nên ai cũng trố mắt nhìn mấy bộ phận của bộ áo giáp được treo lên phía trên tường, hoặc mô hình của mấy bộ giáp siêu đẹp, hoặc mấy viên đá với đầy đủ hình dạng và kích thước được đặt trong tủ kính, hoặc mấy cái lọ cổ cao đóng nắp mà chúng học viên đoán là bên trong chứa một loại chất lỏng giúp nâng cao khả năng chế tạo.
Đào Như Tâm nhìn đám học viên của mình đang đi lại lộn xộn liền dùng thước gõ lên bàn hai tiếng, yêu cầu tập trung lại:
“Các em trật tự, trật tự hết cho cô! Nghe đây, mỗi em ngồi vào bàn, vị trí giống trong lớp, được chứ?”
Đám học viên lại nhao nhao đi vào bàn, ngồi xuống ổn định lại.
Đỗ Tiểu Niệm vừa đặt mông xuống ghế, lập tức trên bàn bỗng xuất hiện một cánh tay của bộ giáp, cánh tay này là tay trái, màu bạc sáng, trên bề mặt nhẵn bóng không có gì đặc sắc. Cậu đoán đây có lẽ là cánh tay của một bộ giáp cấp một, là cấp cơ bản cũng như là yếu nhất.
Cả lớp nhíu mày nhìn cánh tay đó, xôn xao:
“Cái gì? Đây là cánh tay của một bộ giáp cấp một mà?”
“Tất cả chúng ta ở đây đều từ cấp bốn trở lên, sao lại đưa cho chúng ta một cánh tay cấp thấp này!”
“Đúng vậy, đáng lý phải cho chúng ta một cánh tay cấp bốn chứ.”
Nhìn đám học viên đang nhốn nháo lao xao bên dưới, Đào Như Tâm vẫn im lặng đứng nhìn ở phía trên, cho đến khi đám học viên ngồi bên dưới đưa ánh mắt lên nhìn cô, cần cô cho một lời giải thích.
Cô thoải mái nói:
“Tất cả các em ở đây, đã từng bao giờ thử chê tạo hay rèn luyện một bộ giáp chưa?”
Chúng học viên nhìn nhau, lắc đầu.
Đào Như Tâm nhìn đám học viên với ánh mắt “tôi biết mà”, rồi cô bình tĩnh nói tiếp:
“Tuy năng lực chế tạo của các em rất cao, các em cũng nắm vững lý thuyết, nhưng các em chưa thực hành bao giờ, vậy tại sao cô phải đưa một bộ giáp cùng cấp với các em chứ? Các em bên nhớ, các em chưa thực hành, những gì các em học trong những ngày qua chỉ là lý thuyết có trong sách! Các em đọc thì dễ đấy, nhưng khi bắt tay vào làm thì sao? Nó không hề dễ một chút nào! Nên để tránh lãng phí thời gian của các em và tài nguyên của nhà trường, tất cả các em phải thực hành từ thấp lên cao, không có vụ nhảy từ cấp này sang cấp khác, hiểu chưa?”
Bị cô giáo nói một tràng, các học viên trong lớp cũng đại khái hiểu được rồi, quả thật là nên làm từ cấp nhỏ trước để làm quen cũng như rèn giũa năng lực đi.
Màng hình phía sau lưng Đào Như Tâm bỗng vụt sáng, bên trên đang chiếu cánh tay trái của bộ giáp kia, bên cạnh có ghi thêm thông tin rất kĩ lưỡng.
Đào Như Tâm dùng thước chỉ vào cánh tay trên màn hình:
“Như các em đã biết, đây là cánh tay trái của một bộ giáp cấp một, có em nào còn nhớ các đặc tính cũng như ưu và nhược điểm của bộ giáp cấp một không?”
Tất cả học viên đều đồng loạt giơ tay lên, Đào Như Tâm suy xét một chút, chọn Nguyên Toàn. Nguyên Toàn đứng lên, rành mạch trả lời:
“Thưa cô, đặc tính của bộ giáp cấp một là nó rất nhẹ, nhẹ hơn tất cả những bộ giáp khác, ưu điểm của nó là rất dễ sử dụng, nên thường được các chiến sĩ mới vào nghề chọn, còn nhược điểm của nó là rất yếu, rất dễ dàng phá hỏng nó.”
Đào Như Tâm khen ngợi:
“Đúng rồi, em nhớ rất tốt, ngồi xuống đi.”
Cô đợi đến khi Nguyên Toàn ngồi xuống mới nói:
“Vậy là các em đã nắm rõ về bộ giáp cấp một rồi đúng không? Nên sau đây xuống ta sẽ bắt đầu thực hành, nhưng trước đó chúng ta phải khởi động đã.”
Toàn thể học viên ngơ ngác:
“Khởi động?”
Cô giáo gật đầu:
“Ừ, là khởi động.”
“Chúng em chưa nghe về nó bao giờ.”
“Các em chưa nghe cũng đâu phải nó không tồn tại.”
Đào Như Tâm đi đến bàn giáo viên lấy một quyển tập, cô dùng năng lực của mình nâng nó lên không trung, và bắt đầu di chuyển nó từ bàn giáo viên đến trước mặt các học viên bên dưới.
Cô nói:
“Các em hãy sử dụng năng lực của mình mà làm cái cánh tay kia nâng lên hạ xuống khoảng ba lần, như đây, hãy nhìn cô làm mẫu nè.”
Các học viên nhìn quyển tập đó nâng lên hạ xuống một cách nhẹ nhàng và nhuần nhuyễn, khi đủ ba lần rồi thì quyển tập liền lướt nhanh bay đến bàn giáo viên, yên lặng nằm trên đó.
Sau khi thấy cô giáo làm mẫu, các học viên liền háo hức bắt tay nhau vào làm, bọn họ cứ nghĩ chuyện này rất dễ cho đến khi nâng cái cánh tay nó lên.
Nâng lên thì rất dễ đấy, nhưng mỗi lần hạ xuống là nó lại rớt cái bịch xuống đất luôn.
Đỗ Tiểu Niệm do năng lực vốn đã cao hơn người bình thường nên làm chuyện này cũng khá dễ dàng, không gặp một chút khó khăn nào hết. Nhưng hình như người bạn thân của cậu lại gặp rất nhiều khó khăn...
“Rầm”
Đây là tiếng động khi Phùng Lưu Khánh lỡ tay sử dụng năng lực quá đà, làm cho cánh tay lao thẳng lên nóc nhà rồi lại rơi xuống.
Tiếng “rầm, rầm, rầm” của các học viên khác cũng bắt đầu vang lên, làm cho phòng thực hành vào buổi sáng ngập tràn trong thứ âm thanh điếc tai.