Vị đắng tựa như canh hồng sâm đang lan tỏa trong miệng tôi. Tiếp ấy, tôi vô tình nhếch môi khiến một giọng nói quen thuộc lọt vào tai.

"Hở? Có vẻ như anh ấy sắp tỉnh dậy rồi. Bỏ cái này vào luôn đi."

Ai đó đã cưỡng bức mở mí mắt của tôi ra, và nhỏ một chất gì đó tương tự như thuốc nhỏ mắt vào nhãn cầu của tôi, khiến cảm giác lạnh lẽo lan tỏa và giúp tôi thanh tỉnh ngay lập tức.

[Do tiêu thụ các loại thần dược mới, quá trình hồi phục của cơ thể hóa thân của bạn đã tăng tốc.]

Tầm nhìn của tôi được phục hồi và tôi thấy mình đang nằm dựa vào bụng một con ngựa. Bạch Long Mã - Rồng Chimera của Đường Tăng bất mãn trừng mắt nhìn tôi.

"Ồ, anh ấy tỉnh rồi!"

Tôi thấy khuôn mặt đầy lo lắng của Lee Gilyoung và Shin Yoosung vui lên. Lee Jihye cố mở mí mắt của tôi cũng đang cười toe toét.

"Này, chúng tôi nên làm gì với anh khi anh quá yếu để đi xe buýt đây?"

"Hm, hmm. Anh phải phụng sự cho sư phụ của mình, vì vậy anh yếu đuối như thế này sẽ không tốt chút nào, anh biết không?"

Cậu bé đặt tay lên eo và giả ho. Tôi cười toe toét và cố gắng nâng phần thân trên của mình lên, Shin Yoosung giúp tôi một tay.

"Chú thực sự ổn chứ? Chú đã ngất đi một cách đột ngột...."

"Ta cảm thấy tốt hơn rồi, cảm ơn mọi người. Nhân tiện, những thần dược này..."

Tôi nhìn những tàn dư của đống thần dược xung quanh mình. Một vài trong số chúng không quen thuộc cho lắm, nhưng cũng có một số mà tôi nhận ra.

Đó là thuốc nhỏ mắt được đựng trong một lọ màu đỏ, có tên là 'Tam hoa cửu tử cao', và nó là một trong những bảo vật được tìm thấy trong Tây Du Ký, có thể kiếm được khi đánh bại Quỷ Vương Hoàng Phong.

Tôi hơi bối rối vì điều này và hỏi bọn trẻ, "...Sư phụ đã dùng nó cho ta sao?"

Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy khuôn mặt của Yoo Sangah trong nụ cười rạng rỡ của Shin Yoosung.

'Tam hoa cửu tử cao'. Chỉ cần nhỏ một ít vào mắt, nó sẽ phục hồi năng lượng trong cơ thể và mở rộng thị lực của bạn.

[Một bộ phận giám khảo hài lòng với nỗ lực phản ánh nguyên tác!]

[10 điểm cộng đã được trao!]

Trên thực tế, chính Tôn Ngộ Không cũng đã sử dụng 'Tam hoa cửu tử cao' trong cốt truyện gốc. Tuy nhiên... khi nghĩ rằng họ sẵn sàng chi cho tôi một món đồ mà họ có thể sử dụng cho chính họ. Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy tội lỗi về điều đấy.

Tôi cảm thấy cổ tay phải của mình bị tê nên tôi nhìn lại, chỉ để thấy một điều kinh hoàng đang xảy ra.

"Ngươi cũng yếu đuối như tên khốn đó. Có chuyện với cơ thể hóa thân của ngươi vậy?"

Yoo Jonghyuk đang giữ lấy cổ tay phải của tôi với một lực vừa đủ để làm nó phồng lên như một quả bong bóng trong khi cảm nhận mạch đập của tôi. Giờ tôi mới nghĩ lại, anh chàng này sở hữu kỹ năng y khoa tốt nhất chỉ sau Lee Seolhwa trong nhóm chúng tôi.

Anh ta vô cùng cau có khi tiếp tục quan sát tình trạng của tôi. "Không một mạch máu nào trong cơ quan nội tạng của ngươi còn nguyên vẹn. Thật là một phép lạ khi ngươi còn có thể tham gia vào kịch bản này."

"...Là vậy sao."

"Thật hiếm thấy một Chòm sao rơi vào tình huống như vậy. Ngươi đang bị ai đó đuổi theo à?"

Tôi nhìn anh ta với đôi chút kinh ngạc.

Không đời nào mà anh ta lại hỏi tôi điều đó vì quan tâm, vậy.... Nhìn cách anh ta nắm chắc thanh Hắc Kiếm Quỷ bằng bàn tay còn lại của mình lúc nãy, tôi ít nhiều có thể đoán được anh ta định làm gì ở đây.

"Không, không phải như thế. Chỉ là ta đang cần gấp Câu chuyện khổng lồ này nên ta không có đủ thời gian để hồi phục cơ thể hóa thân của mình mà thôi."

"Ta sẽ kết liễu ngươi ngay lập tức nếu ngươi trở thành gánh nặng cho nhóm này dù chỉ một giây." Yoo Jonghyuk vứt cổ tay tôi như rác rưởi và đứng lên khỏi chỗ. "...Chúng ta đã lãng phí đống thần dược quý giá."

Yoo Jonghyuk sải bước và ngồi xuống một tảng đá gần đó để đánh bóng Hắc Kiếm Quỷ. Nó đã bị hỏng một lần trước đây, vì vậy độ bền của nó chắc đã giảm đi khá nhiều.

Lee Jihye nhìn điều đó và nói chuyện với tôi, "Sư phụ của tôi, không, sư huynh của tôi rất tuyệt, đúng chứ? Mặc dù huynh ấy nói vậy, nhưng huynh ấy là người đầu tiên khuyên anh nên được sử dụng thần dược đấy."

...Yoo Jonghyuk đã làm gì cơ?

Tôi không thể hiểu được cho dù tôi có nghĩ về điều đó như thế nào. Ngay cả khi tôi là 'Kim Dokja' chứ không phải 'Người dõi theo Ánh sáng và Bóng tối', anh ta sẽ không...

- Hắn ta không máu lạnh như cậu nghĩ đâu.

Tôi nghe thấy giọng của bánh bao [999] khẽ lọt vào tai mình.

["Cậu vẫn tin rằng cậu có thể hiểu ai đó chỉ qua vài dòng văn bản trong một vài chương sao?"]

[999] đã nói với tôi điều đó cách đây không lâu.

Anh ta đã đúng. Mặc dù tôi biết lời anh ta nói là đúng nhưng tôi cứ quên hết lần này đến lần khác.

Cuộc đời của một người sẽ luôn vĩ đại hơn một câu chuyện viết về anh ta.

[Yoo Jonghyuk luôn đứng sau các đồng đội của mình.]

Có vô số đoạn văn trong Con đường sinh tồn, nhưng chúng không thể giải thích đầy đủ về quãng thời gian mà Yoo Jonghyuk đã sống.

Lượt thứ 3, thứ 4, thứ 5.... Anh luôn nhìn đồng đội từ một khoảng cách nhất định. Anh đứng đó và bảo vệ họ, đối mặt với kẻ thù của họ.

["Yoo Jonghyuk, ngươi có thể bảo vệ mọi thứ mà ngươi muốn bảo vệ không?"]

Lúc nào cũng vậy, anh không bảo vệ được những người mà anh cần phải bảo vệ.

Ngay cả khi đó, anh vẫn giữ nguyên vị trí cũ.

Rất có thể tôi sẽ không bao giờ hiểu hết được quyết tâm của anh ta ngay cả khi tôi chết đi và sống lại.

Shin Yoosung bước tới gần Yoo Jonghyuk đang đánh bóng lưỡi kiếm của mình.

"Jonghyuk-ahjussi."

Anh ta nhìn lại cô bé với đôi mắt thờ ơ đặc trưng của mình, và bàn tay nhỏ của cô áp lên má anh. Khi nhìn kỹ hơn, có một loại thuốc mỡ dạng kem được bôi lên đó.

"...Nhóc đang làm gì vậy?"

"Ngồi yên, nếu không nó sẽ bị nhiễm trùng đấy. Ah, đừng quay đầu lại!"

"Ngay cả khi không sử dụng những thứ thế này..."

Anh ta cứ như một con thú hoang hung ác đang bị cù, biểu hiện của Yoo Jonghyuk trở nên khá phức tạp.

Phải sử dụng tên của một người để ngăn anh ta phóng khỏi vị trí của mình và rời đi.

"Seolhwa-unnie đã yêu cầu con làm như vậy, chú biết đấy. Chị ấy nói rằng ahjussi sẽ mặc kệ những thứ như thế này nên ai đó phải để tâm đến nó vì lợi ích của chú."

Tên của Lee Seolhwa khiến vai anh ta hơi chùng xuống. Anh ta dường như bị giằng xé bởi quyết định của mình trong một thời gian rất dài, nhưng sau đó, lại quay về tảng đá một cách lúng túng. Tiếp đấy, anh ta lớn tiếng tuyên bố bằng chất giọng lôi cuốn, "Hoàn thành nó trong mười giây hoặc ít hơn."

Shin Yoosung cười khúc khích gật đầu, cô bé bắt đầu thoa thuốc mỡ lên khắp người anh ta một cách hăng hái. Môi anh ta tiếp tục co giật nhưng anh ta không cố ngăn cô bé lại.

Các vết thương trên cơ thể anh ta lành lại với tốc độ nhanh chóng sau khi tay cô bé lướt qua chúng.

Đúng như dự đoán, thuốc mỡ xuất sắc của Lee Seolhwa thực sự là một thứ gì đó khác hẳn. Quay lại câu chuyện ban đầu, Nhà sản xuất hàng loạt thậm chí còn nhập khẩu thuốc mỡ của cô ấy và bán chúng như một mặt hàng mỹ phẩm. Tên của nó là gì ấy nhỉ? Có phải là 'Kem Purest White Fable' hay gì đó không?

"Đúng là hão huyền, xì..."

Đây là lần đầu tiên tai tôi nghe thấy từ tượng thanh như vậy sau một thời gian, vậy nên tôi quay sang bên cạnh để xem đó là gì, và chỉ nhìn thấy Lee Gilyoung với đôi mắt rực sáng theo nghĩa bóng của nhóc ấy ở đó.

Giống như mắt cậu đột nhiên bị lác, cậu nhóc bắt đầu thay đổi hướng nhìn của mình giữa Yoo Jonghyuk và Shin Yoosung một cách nhanh chóng.

...Ồ hố?

Cuối cùng, cậu nhóc bắt đầu sải bước tới nơi mà bộ đôi đang ở với phong cách mạnh mẽ như thể đã quyết định điều gì đó.

"Này, Shin Yoosung!"

Tiếng gọi của cậu nhóc khiến Yoo Joonghyuk và Shin Yoosung đồng thời quay lại nhìn cậu. Lee Jihye đến bên cạnh tôi và gật đầu, vẻ mặt hài lòng. "Cuối cùng thì, Gilyoung-ah, em đã thức tỉnh rồi."

[Giám khảo 'Người kế vị Thích Ca Mâu Ni' thích những 'Đường Tăng' nhỏ tuổi này.]

[Một bộ phận khán giả thích xem những trò hề đáng yêu của 'Đường Tăng'.]

[20 điểm cộng đã được trao.]

Lee Gilyoung trở nên do dự ở nơi cậu nhóc đang đứng, không thể làm gì dưới sự chú ý dồn dập ngoài việc chu môi lên xuống. Nhóc ta đã bắt đầu toàn bộ chuyện này, nhưng biểu hiện của cậu nhóc cho thấy rõ rằng cậu không biết phải làm gì tiếp theo.

Cuối cùng, cậu dùng đến cách hét lên, mặt đỏ bừng như củ cải tía. "Từ giờ tôi sẽ bôi thuốc mỡ của Dokja-hyung!"

Như thể cuối cùng cũng nhận ra mình cần phải nói điều gì ở đây, cậu nhóc nói với giọng đắc thắng tiếp ngay đấy. "Hiểu chưa? Kể từ giờ, cậu sẽ chịu trách nhiệm cho tên khốn tồi tệ đó!"

Lee Jihye lao về phía trước trước khi tôi kịp nhận ra và đập vào sau đầu Lee Gilyoung. Không mấy ngạc nhiên, cậu bé úp mặt xuống đất một cách hoành tráng.

"Tại sao nhóc lại đề cập đến Kim Dokja vậy hả, đồ ngốc này?!"

Cô véo tai cậu nhóc và kéo cậu lên để giảng giải cho cậu đàng hoàng.

Trong lúc ấy, Shin Yoosung theo dõi diễn biến và lắc đầu trước khi quay lại với công việc bôi thuốc.

Yoo Jonghyuk lúng túng vuốt má giống như anh ta không thể quen với lớp kem trên da mình...

[Kim Dokja nhìn tất cả mọi thứ đang xảy ra và khẽ cười.]

['Bức tường thứ 4' đang dần trở nên dày hơn.]

[Tựa như anh ấy đang nhìn một cảnh tượng đang diễn ra từ phía xa.]

Điện thoại bên trong túi của tôi đang bận rộn tạo các đoạn văn. Khi các văn bản nổi lên, tôi nhìn những người đồng đội của mình và tự nghĩ.

Đúng vậy, có lẽ tôi...

[Có lẽ trong khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên Kim Dokja quyết định một điều.]

____________

Tốc độ biến đổi thành Ngoại Thần đang dần tăng nhanh. Thứ đã từng là 71% sẽ sớm trở thành 75% và chỉ mất một cái nháy mắt để vượt qua 80%.

Nhưng khi đạt khoảng 85%, nó đột ngột dừng lại.

Tất cả là nhờ những người đồng đội của tôi chăm sóc cho tôi.

"Đây, ăn đi. Ồ, và cả cái này nữa."

Cứ như tỷ lệ nghịch với tỷ lệ 'lây nhiễm' của tôi, tốc độ hoàn thành kịch bản của những người đồng đội của tôi dần tăng nhanh. Đúng như dự đoán, sự kết hợp giữa Yoo Jonghyuk và Lee Jihye của kịch bản thứ 94 thật đáng kinh ngạc.

"Sư huynh, đằng kia!"

"Bên dưới chúng ta."

Như thể đó là nhiệm vụ của các đệ tử Kiếm Pháp Phá Thiên, họ hoàn toàn đồng bộ với nhau.

Phần lớn kẻ thù đều bị chăm sóc trước khi chúng có thể tiếp cận chúng tôi hoặc nảy ra những âm mưu hèn hạ chống lại chúng tôi. Trên hết, họ thậm chí còn sử dụng mức sức mạnh vượt qua phạm vi của nguyên tác để trấn áp kẻ thù.

[Tỷ lệ tiến độ hiện tại của Tây Du Ký: 43%]

[Xếp hạng của Căn phòng câu chuyện đã được cải thiện!]

[Xếp hạng hiện tại của Căn phòng câu chuyện hiện hành là 21.]

[Giám khảo 'A La Hán Kim Thể' hài lòng với ngoại hình hiện tại của mình là một nữ kiếm sĩ trẻ đẹp.]

Shin Yoosung, hiện thấy mình không có gì để làm giống như tôi, tự mình lẩm bẩm, "Thật tuyệt nếu Heewon-unnie và Hyunsung-ahjussi cũng có thể đi cùng."

Có vẻ như hai người đó không thể tham gia lần này.

Lee Hyunsung vẫn chưa tỉnh dậy. Anh ấy đã bước vào giai đoạn cuối cùng của 'Chuyển đổi thép', vì vậy tôi đoán rằng anh ấy sẽ ngủ trong một khoảng thời gian dài. Tuy vậy sẽ không có vấn đề gì liên quan đến cuộc sống của anh.

Vấn đề thực sự là sau khi anh ấy thức dậy.

Dù chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa, tôi nghĩ rằng có thể kịch bản này sẽ chấm dứt trong vòng chưa đầy mười ngày với tốc độ hiện tại của chúng tôi.

Và như vậy, một ngày nữa kết thúc, rồi một ngày khác, và cuối cùng, bốn ngày trôi qua.

[Tỷ lệ tiến độ hiện tại của Tây Du Ký: 64%]

[Xếp hạng hiện tại của Căn phòng câu chuyện hiện hành là 15.]

[Nhiều đối thủ cạnh tranh đang để mắt đến Căn phòng câu chuyện hiện hành.]

Tất cả những gì tôi đã làm trong bốn ngày là đi xe buýt, ngủ một giấc thật đã, nói chuyện phiếm với những người đồng đội và tiêu thụ hàng tấn thần dược.

[Cơ thể hóa thân của bạn đã hồi phục ở mức độ đáng chú ý!]

[Năng lượng đang dần trở lại cơ thể hóa thân của bạn.]

...Có vẻ như má tôi cũng trở nên béo hơn một chút rồi.

Khi tôi đang tận hưởng cuộc sống thoải mái và sung túc này, Lee Jihye, Shin Yoosung và Lee Gilyoung đều quan sát tôi với vẻ mặt hài lòng.

...Họ tựa như những người nông dân đang cảm thấy hạnh phúc về một con lợn phát triển mập mạp, ngon ngọt hay gì đó tương tự vậy.

"Đây! Ăn cả cái này nữa!"

"Xin hãy lấy cái này."

...Vì sao họ lại vui khi tôi tiêu thụ những thứ này cơ chứ?

Lee Jihye đến bên cạnh tôi phàn nàn một chút trong khi cười khúc khích, "Mọi người vẫn nói rằng, nếu anh không thể kiếm được một con gà lôi, vậy hãy lấy một con gà để thay thế. Ý tôi là, thật vui khi thấy anh ăn uống tốt và khỏe mạnh như vậy, anh biết đấy. Giá mà bọn tôi cho anh chàng đó ăn uống siêng năng như bây giờ."

Thời gian tiếp tục trôi qua.

"Keu-heuk! Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu, Trư Bát Giới!"

Chúng tôi nhiều lần gặp Han Myungoh đóng các vai khác nhau, và...

...Chúng tôi thậm chí còn tình cờ gặp một người trợ giúp tiềm năng với danh tính không rõ ràng, để râu ria lởm chởm như thể 'anh ta' là một vị thần Đạo giáo hay gì đó.

[Hm, hm. Ta là vị thần của ngọn núi này. Cách đây rất lâu, ta đã biết được rằng các ngươi đang trên một chuyến hành trình cao quý đến Ấn Độ. Ta đã đợi các ngươi đi đến đây để có thể giúp đỡ các ngươi một chút...]

Những đứa trẻ la lên trước người được gọi là 'thần linh' được ban phước với một mái đầu đầy tóc vàng nhạt cùng bộ râu rõ ràng là đồ giả.

"Hayong-unnie!"

"Hayong-hyung!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play