Chỉ mình tôi biết kết thúc của Tây Du Ký?

Tôi đã từng nghe lời giới thiệu như vậy đâu đó trước đây ấy nhỉ?

Tôi quyết định đi vào và xác nhận tình hình của căn phòng này trước.

[Người chơi 8-nim đã vào khu vực chờ của Căn phòng câu chuyện thứ 6731.]

Rất may, có vẻ như câu chuyện của họ vẫn chưa bắt đầu. Nhưng cũng phải thôi, họ không thể bắt đầu nếu không có vai Tôn Ngộ Không.

Sau khi tôi bước vào phòng, môi trường xung quanh thay đổi và một chiếc bàn tròn lớn đột nhiên hiện ra.

Cửa sổ trò chuyện hình vuông lơ lửng trên ghế, chứ không phải con người. Chúng biểu thị cho những người tham gia đóng các vai diễn khác.

[Người chơi 1 hiện đã chọn vai 'Trư Bát Giới'.]

[Người chơi 2 hiện đã chọn vai 'Sa Tăng'.]

[Người chơi 6 hiện đã chọn vai 'Bạch mã của Đường Tăng'.]

Khuôn mặt của những người chơi đều bị che khuất bởi những dấu chấm hỏi. Có vẻ như điều này được thực hiện để bảo vệ thông tin cá nhân của những người chơi.

Được rồi, đừng bận tâm chuyện đó nữa.... Có rất nhiều người chơi ở đây, vậy mà vẫn chưa ai chọn 'Tôn Ngộ Không' ư?

- Người chơi 8: Xin chào mọi người.

Có lẽ tất cả họ đã đăng xuất hay gì đó, bởi vì không ai thèm viết tin nhắn trong phòng trò chuyện ngay cả khi tôi đã xuất hiện. Nhưng sau đó....

- Bậc thầy Kịch bản: Chào?

- Bậc thầy Kịch bản: Bạn muốn đóng vai gì?

Tôi nhanh chóng nhập câu trả lời của mình trong phòng trò chuyện ở giữa.

- Người chơi 8: Vai Tôn Ngộ Không vẫn còn trống ư?

- Bậc thầy Kịch bản: yup, còn trống.

- Người chơi 8: Lạ thật.

- Bậc thầy kịch bản: đã có người bọn tôi muốn, nhưng bị trì hoãn... muốn làm Tôn Ngộ Không chứ?

Anh chàng này, dường như anh ta có thói quen không gõ đầy đủ câu.

Ngay khi tôi đang lo lắng về việc liệu có ổn không nếu để một người như anh ta làm chủ kịch bản, một tin nhắn đột nhiên xuất hiện như thể người gửi đọc được suy nghĩ của tôi.

- Bậc thầy Kịch bản: tui biết rất rõ thể loại đó. Đừng lo về chất kịch bản. 

Phải, thật khó để tin tưởng bất cứ ai với kiểu ngữ pháp như vậy. Dù sao thì, tôi vẫn quyết định thử nghiệm một vài thứ.

- Người chơi 8: Tôi muốn hỏi bạn về tiêu đề của Căn phòng, 'Tôi đã trở thành Tôn Ngộ Không về hưu cấp SSSSS'.

- Bậc thầy Kịch bản: yup, tôi chịu trách nhiệm.

- Người chơi 8: Tại sao lại có năm chữ 'S'?

- Bậc thầy Kịch bản: cần nhiều như vậy để thu hút những tên hăng máu.

...Hmm, có lẽ anh ta biết điều gì đó?

Mặc dù vậy, tôi hơi lo lắng khi anh ta không thèm sử dụng bất kỳ cách nói lịch sự nào.

Tôi tiếp tục với câu hỏi của mình.

- Người chơi 8: Tôn Ngộ Không thực sự là nhân vật chính, phải không?

- Bậc thầy kịch bản: yup

- Người chơi 8: Chẳng phải khán giả sẽ cảm thấy nhàm chán khi để nguyên nhân vật chính của tác phẩm gốc sao? Tôi nghĩ rằng gần đây, việc các nhân vật phụ hoặc các nhân vật bổ sung trở thành nhân vật chính là một xu hướng.

Tôi tưởng mình đã chọc vào chính xác điểm yếu của anh ta, nhưng phản ứng của Bậc thầy bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên.

- Bậc thầy Kịch bản: Ồ, có vẻ như bạn đã làm một vài nghiên cứu thị trường.

- Người chơi 8: Tôi chỉ đơn thuần xem qua thôi. 

- Bậc thầy Kịch bản: Nim nói đúng, những câu chuyện 'anh hùng vai phụ' đó rất tuyệt. Nhưng Tôn Ngộ Không phải là nhân vật chính nếu chúng ta muốn đứng top một. Hãy suy nghĩ từ quan điểm của một dân pro.

- Người chơi 8: Hmm....

- Bậc thầy Kịch bản: điều quan trọng không phải nhân vật chính là ai hay cái gì, mà anh ta là 'nhân vật xa lạ' đến mức nào. Và có quá nhiều câu chuyện 'anh hùng vai phụ' ở ngoài kia.

...Ngạc nhiên thật đấy.

Khi nhìn thoáng qua, có vẻ như anh chàng này chỉ lảm nhảm về bất cứ điều gì nảy ra trong đầu, nhưng chà, anh ta nói không hề sai.

Phần lớn, những câu chuyện chiếm vị trí hàng đầu vào thời điểm này sẽ là những câu chuyện về các anh hùng truyền thống.

Ví dụ như 'Tây Du Ký hàng thật' của Phi Hồ có Tôn Ngộ Không là nhân vật chính.

- Người chơi 8: Đó là lý do bạn để 'Tôn Ngộ Không về hưu' à?

- Bậc thầy Kịch bản: yup

- Người chơi 8: Tôn Ngộ Không về hưu sẽ làm gì?

- Bậc thầy Kịch bản: không gì cả.

- Người chơi 8: ??

- Bậc thầy Kịch bản: à, đó là spoil nên không nói nữa đâu. Vậy, bạn có tham gia hay không?

Tôi đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.

- Bậc thầy Kịch bản: nếu không thì mau đi đi. Bọn tôi không có nhiều thời gian đâu. Nếu không có câu trả lời trong 5 giây tiếp theo, tôi sẽ tống cổ bạn khỏi đây đấy.

Tôi cũng tò mò về việc một Tôn Ngộ Không đã nghỉ hưu sẽ đóng vai chính như thế nào....

[Danh sách Căn phòng câu chuyện thứ 4 sẽ kết thúc sau năm phút nữa!]

Không còn thời gian để tìm một căn phòng khác.

Khỉ thật, tôi không có lựa chọn nào ở đây.

Bất kể kịch bản đó là gì, chỉ cần tôi cố gắng hết sức thì mọi chuyện sẽ ổn, đúng không?

- Người chơi 8: Tôi tham gia.

- Bậc thầy Kịch bản: Hm... vậy thì đến lượt tôi đặt câu hỏi.

- Người chơi 8: Về việc gì?

['Bậc thầy Kịch bản' muốn xác nhận thông tin chi tiết của bạn.]

[Vui lòng chọn thông tin bạn muốn tiết lộ.]

Anh ta muốn xem thông tin của tôi?

- Người chơi 8: Có thực sự cần thiết không?

- Bậc thầy Kịch bản: Chỉ muốn biết tên của bạn thôi.

...Tên tôi à?

Tôi quyết định tiết lộ một số thông tin.

[Người chơi 8-nim là một 'Chòm sao'.]

[Bổ ngữ của Người chơi 8-nim là 'Người dõi theo Ánh sáng và Bóng tối'.]

[Thông tin áp dụng chỉ được cung cấp cho 'Bậc thầy Kịch bản'.]

Bậc thầy Kịch bản không trả lời trong một lúc.

Heh, chắc hẳn anh ta đã rất sốc trước những gì mình nhìn thấy.

- Bậc thầy Kịch bản: Hả? Bạn là một Chòm sao-nim? Nhưng tại sao lại ở trong căn phòng cùi bắp như vậy?

Tôi nhanh chóng trả lời.

- Người chơi 8: Tôi có thể trông như thế này, nhưng tôi cũng biết đánh đấm một chút. Tôi rất muốn trở thành Tôn Ngộ Không về hưu!

- Bậc thầy Kịch bản: Có gì đó hơi khả nghi ấy nhỉ?

- Người chơi 8: Niềm vui thực sự là xây dựng một câu chuyện không phổ biến ngay từ thuở ban đầu, cô có đồng ý không?

- Bậc thầy Kịch bản: Nhân tiện, có chuyện gì với cái bánh bao đó vậy?

...Bánh bao?

[Bạn hiện đang đi cùng với thú cưng của mình, 'Bánh bao Murim'.]

Chết tiệt, tôi quên béng rằng anh chàng này cũng ở đây với tôi.

- Bậc thầy Kịch bản: Nhưng chúng ta đâu có vai trò cho thú cưng đâu?

- Người chơi 8: Nó chỉ là một cái bánh bao thôi. Nó không hẳn là thú cưng.

- Bậc thầy Kịch bản: Hừm, hơi khó xử một chút. Ý kiến ​​mn thế nào?

Đáng ngạc nhiên là, Bậc thầy Kịch bản thực sự đi hỏi ý kiến ​​của những người chơi khác.

[Người chơi 1-nim nói rằng 'Sẽ ổn nếu đó là một chiếc bánh bao Murim'.]

[Người chơi 4-nim nói rằng 'Bậc thầy cứ làm bất cứ điều gì mình thích'.]

[Người chơi 3-nim nói rằng 'Tôi muốn chơi trò chơi này ngay bây giờ'.]

Rất may, những người chơi khác không phản đối.

- Bậc thầy Kịch bản: Ok thế này cũng giống như gặp những ng Murim.

- Người chơi 8: Cảm ơn.

- Bậc thầy Kịch bản: go go.

Một lúc sau, đếm ngược bắt đầu.

5, 4, 3, 2, 1....

[Căn phòng câu chuyện 'Tôi đã trở thành Tôn Ngộ Không về hưu cấp SSSSS' đã bắt đầu!]

[Cốt truyện của Căn phòng câu chuyện này sẽ do Bậc thầy Kịch bản đặt ra.]

[Cốt truyện chính của Căn phòng câu chuyện có thể bị can thiệp bởi ban giám khảo hoặc khán giả.]

['Làm lại Tây Du Ký' sẽ bắt đầu!]

Tiếp theo, ánh sáng rực rỡ nhuộm tầm nhìn của tôi thành màu xám tro.

[Tôi đã trở thành Tôn Ngộ Không về hưu cấp SSSSS]

Những chữ cái xuất hiện một cách sành điệu từ trong bóng tối.

Và vì vậy, tôi đã trở thành nhân vật chính của câu chuyện này - Tôn Ngộ Không, và sẽ tham gia vở kịch từ bây giờ. Thành thật mà nói, tim tôi đập có chút nhanh.

Nghĩ mà xem, tôi thực sự đã trở thành nhân vật chính của một câu chuyện có thật....

[Ch ưa gì Kim Dok ja đã ph ấn khíc h rồ i.]

Cùng với giọng nói của Bức tường thứ tư, những tin nhắn hiện lên trước mắt tôi.

[Phần mở đầu đang bắt đầu.]

[Phần mở đầu sẽ được kể thông qua một chuỗi hồi tưởng.]

[Trong đoạn cắt áp dụng, người chơi chỉ có thể nói đoạn hội thoại được chỉ định.]

[Bài tường thuật của Bậc thầy Kịch bản hiện đang bắt đầu.]

Cuối cùng, một giọng nói đến từ bên ngoài bóng tối.

<Vào cuối chuyến du hành dài đằng đẵng cùng với công ty của Đường Tăng, Tôn Ngộ Không cuối cùng cũng đến Tây Vực và thành công trong việc lấy được Kinh điển Phật giáo thiêng liêng.>

Ồ, vậy là nó đã bắt đầu.

Cảnh tượng cũng thay đổi, và trước khi tôi kịp nhận ra, cơ thể tôi đã biến thành cơ thể của Tôn Ngộ Không. Những người có lẽ là đồng đội của tôi cũng xuất hiện xung quanh, nhưng có lẽ vì đây là một đoạn hồi tưởng nên khuôn mặt của họ bị mờ đi. Và môi tôi bắt đầu tự di chuyển.

"Cuối cùng, về hưu.... Đây chắc chắn là một hành trình dài."

Đồng thời, ký ức của Tôn Ngộ Không thoáng qua trước mắt tôi.

Bị Đường Tăng đuổi đi, bị Trư Bát Giới đâm sau lưng, và thậm chí bị Sa Tăng bỏ rơi. Ký ức về việc kéo theo một đám ngu xuẩn vô dụng làm đồng đội của mình, chiến đấu chống lại vô số Yogoe cho đến khi tôi trở thành một đống hỗn độn đẫm máu....

Khi nhìn vào những điều này, có chút buồn và cay đắng. Vì vậy, đây là Tây Du ký nhìn từ góc nhìn của Tôn Ngộ Không.

Nhưng đó là lúc tôi nghe thấy một giọng nói lạ.

[Bạn có định kết thúc như thế này không?]

Tôi nhìn xuống để phát hiện ra những dòng chữ đáng sợ đột nhiên nói chuyện với tôi.

[Bạn có thực sự hài lòng với kiểu câu chuyện thế này không?]

Tôi phần nào cảm thấy ấn tượng. Vậy ra, câu chuyện của chúng tôi sẽ bắt đầu theo cách này, phải chứ?

Những từ ngữ tiếp tục hiện lên trên các Kinh điển Phật giáo thiêng liêng.

[Bạn không oán giận với sự bất công của nó sao? Bạn đã bị Đường Tăng trục xuất vì những lý do phi lý và phải chịu đựng sự áp bức nhiều lần.]

[Chỉ vậy thôi ư? Bạn đã bị tra tấn bởi Vòng Kim Cô vì những tội ác mà bạn chẳng hề mắc phải.]

[Không có gì khác ngoài lý do bước đi trên con đường Phật giáo, bạn phải bảo vệ Đường Tăng và bị mắc kẹt trong một hành trình mệt mỏi, mặc dù bạn sẽ đến đích trong nháy mắt bằng cách cưỡi trên Cân Đẩu Vân. ]

Chắc chắn rằng, Tây Du Ký cũng có những khía cạnh tàn nhẫn khi đối xử với Tôn Ngộ Không.

[Và kết quả của cuộc hành trình gian truân đó là đi đến 'Thiên Đường'? Bạn thực sự không tức giận với kết luận này sao?]

Khi tôi nghe thấy vậy, điều này có vẻ như là một sự bất công rất lớn.

[Bạn có thể bắt đầu lại từ đầu.]

"...Bắt đầu lại từ đầu?"

[Bạn có thể bắt đầu cuộc hành trình này lại từ đầu một lần nữa.]

Đó là lúc tôi cảm thấy cơn ớn lạnh len lỏi sau lưng tôi.

Chết tiệt, đây là một câu chuyện hồi quy sao?

Môi tôi lại bắt đầu tự di chuyển. "Cái quái gì thế? Ta đã đến đây sau khi trải qua đủ thứ rác rưởi, vậy mà ngươi lại muốn ta trải qua cái thứ ngu xuẩn đó lại từ đầu ư?"

[Không, lần này bạn không phải đau khổ nữa.]

"Gì?"

[Khai thác tối đa đồng đội của bạn, trở thành một tồn tại không cần phải cứu bất kỳ ai. Đúng vậy, bạn sẽ trở thành một 'Quỷ vương' chỉ sống cho riêng mình.]

Ngay lúc đó, những tia sáng chói mắt phát ra từ các văn tự thiêng liêng.

[Chuỗi hồi tưởng đã kết thúc.]

[Vở kịch sẽ bắt đầu một cách nghiêm túc!]

Có vẻ như đây mới chỉ là một phần của mở đầu. Điều đó nghĩa là tập phim thực sự sẽ phát sóng kể từ bây giờ. Như thể đang chờ đợi giây phút này, dòng chữ 'Tập 1' hiện lên tầm nhìn.

Và tôi cực kỳ hoảng sợ vào khoảnh khắc tiếp theo.

~Tập 1. Quỷ Vương của sự Cứu rỗi~

...Cái g??

Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, bài tường thuật lại bắt đầu.

<Đây không phải là một câu chuyện nổi tiếng, nhưng ngày xưa, Tôn Ngộ Không từng được gọi là Quỷ Vương của sự Cứu rỗi.>

Tôi tự hỏi đây là cái thứ vớ vẩn gì, nhưng hiện tại, tôi quyết định lắng nghe cho đến cùng.

<Thạch Hầu nhỏ này có một thói quen xấu là luôn hy sinh bản thân để cứu người khác, và những người nhận được nỗ lực giải cứu thừa thãi của hắn đã phải nhận những vết sẹo tâm lý.>

<Thần thánh và Đức Phật trên trời đều chỉ trích hắn vì điều đó, vậy mà tên khỉ đầu đất ngu ngốc vẫn liên tục vứt bỏ mạng sống của hắn để cứu mọi người hết lần này đến lần khác.>

K-Không, chờ chút đã.

<Ngọc Hoàng và Đức Phật của thiên đàng cảm thấy rằng họ không thể chấp nhận những hành động của Tôn Ngộ Không nên đã giam giữ Vua Khỉ vào dưới chân núi Ngũ Hành Sơn.>

<Và câu chuyện của chúng tôi bắt đầu từ đó.>

[Giám khảo 'Vua Thạch Hầu' thích cốt truyện đặc biệt này.]

[Một bộ phận các giám khảo đã trao điểm cho cốt truyện phản ánh xu hướng hiện tại.]

[2 điểm đã được trao.]

Tôi chú ý đến tin nhắn 'phản ánh xu hướng hiện tại'. Ahh, vậy ra đây là lý do sao?

[Tập đầu tiên đã bắt đầu.]

[Phần lời thoại không hạn chế đã bắt đầu.]

[Hãy cố gắng hết sức để tạo ra một câu chuyện thú vị và hấp dẫn bằng cách hành động theo vai diễn của bạn.]

Tôi rùng mình và lấy lại tinh thần. Cảm giác ớn lạnh lan truyền nhiều nơi trên cơ thể, lưng tôi cũng đau như điên. Tôi nghe thấy âm thanh đất đá đen như mực rơi xuống xung quanh mình. Tình hình hiện tại là chỉ có đầu của tôi thò ra từ bên dưới ngọn núi.

[Hiện tại, bạn đang bị phong ấn dưới chân núi Ngũ Hành Sơn.]

Chà, có vẻ như tôi đang bị đè bẹp bởi Ngũ Hành Sơn.

[Khán giả tò mò về phản ứng của bạn.]

<Bậc thầy Kịch bản đang thúc giục bạn nói điều gì đó phù hợp với vai diễn của mình.>

Đây là phân cảnh đầu tiên sau khi nhân vật chính vừa hoàn thành việc hồi quy.

Vì tình huống này thường xuyên xuất hiện trong các tiểu thuyết cùng thể loại, tôi nghĩ rằng mình đã khá quen thuộc với việc phải nói gì ở đây, nhưng sau khi ở trong hoàn cảnh của những nhân vật đó, tôi thậm chí còn không thể tưởng tượng được mình cần phải nói gì.

Tuy nhiên, tôi vẫn quyết định nói điều gì đó.

"Mình đang ở đâu? Chẳng phải mình vừa mới trở về cùng với thánh văn sao?"

Rõ ràng là không có người tỉnh táo nào lại tự nói chuyện với bản thân như thế này.

"...Ngũ Hành Sơn?! Trời đất, mình thực sự đã hồi quy rồi ư?"

Vì vậy, tôi không thể không bị sốc với việc bản thân có thể lẩm bẩm những lời đó một cách dễ dàng như thế.

[Khán giả đã hiểu được tình hình hiện tại của bạn.]

<Bậc thầy Kịch bản gật đầu đồng ý với bản năng đối thoại của bạn.>

<Bậc thầy Kịch bản đã thừa nhận bạn.>

Khỉ thật. Tôi cực kỳ muốn chui xuống một cái lỗ ngay bây giờ.

[Một bộ phận khán giả đang chờ đợi phân cảnh tiếp theo.]

Tôi nhớ lại cốt truyện của Tây Du Ký.

Theo nguyên tác, Tôn Ngộ Không được cho là phải chờ đợi 500 năm dưới núi Ngũ Hành Sơn. Và cứ thế, năm phút trôi qua, rồi mười phút sau đó.

...Ờ-Ờmm, không thể như vậy đâu nhỉ?

<Tai của Tôn Ngộ Không vểnh lên sau khi nghe thấy tiếng ồn từ xa vọng lại.>

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Theo nguyên tác, người đầu tiên mà Tôn Ngộ Không gặp là Đường Tăng.

<Khi nhìn những người quen thuộc đến gần mình, Tôn Ngộ Không bắt đầu hồi tưởng về quá khứ xa xưa.>

Hai đứa trẻ đang đi đến gần vị trí của tôi. Chúng mặc áo Cà sa trông rất dễ thương và đội chiếc vương miện giống đồ chơi trên đầu.

<Những ký ức về ngày hôm đó, khi lần đầu tiên hắn gặp Đường Tăng.>

<Tôn Ngộ Không lạc lối trong dòng hồi tưởng đẹp đẽ.>

Cảm giác ớn lạnh từ từ chạy dọc sống lưng tôi.

Cảm giác deja vu mờ nhạt mà tôi cảm thấy lúc trước đang dần trở thành hiện thực. Bức tường thứ tư ồn ào hỏi tôi.

[C ậu thự c sự kh ông bi ết sa o?]

Tôi không thể trả lời.

Tôi đã nghi ngờ khi nhìn thấy năm chữ 'S' đó. Dù đã tin rằng không thể, nhưng một phần trong tôi vẫn hy vọng nối tiếp hy vọng.

Tôi nghiến răng và cố hết sức để giữ lấy ý thức đang trôi dần.

"À, ở đằng kia. Tôi nghĩ là ahjussi đó."

"Để tôi đi hỏi hắn."

Chúng có lẽ là cặp 'Đường Tăng' nhỏ nhất thế giới.

Lee Gilyoung nắm lấy đầu tôi để nâng nó lên và hỏi.

"Tên khốn, ngươi có phải là 'Quỷ vương của sự Cứu rỗi' không hả, Tôn Ngộ Không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play