Đêm đại hôn, tân phòng có thể nói là một đêm náo nhiệt. Dù Bách Lý Dực học võ từ nhỏ, nhưng ngày hôm sau suýt chút nữa là không dậy nổi, chớ nói chi là tiểu Thanh Vũ. Bách Lý Dực xoa xoa cái eo của mình, nhìn tiểu mỹ nhân đang cuộn người nằm gọn trong lồng ngực mình, âm thầm cắn răng.
Rõ ràng đêm qua là nàng đem Thanh Vũ ăn sạch sẽ không còn một mảnh xương vụn nào, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, sáng nay tỉnh dậy toàn thân lại ê ẩm như vậy, bò ra khỏi chăn, sau ngày đại hôn, Bách Lý Dực lao động cường độ cao đến lợi hại, nàng cũng cảm thấy mình có chút hơi thái quá, đem Thanh Vũ dằn vặt đến nối bám vào vỏ chăn nghẹn ngào khóc đến u mê đần độn như tiểu thú bị thương cũng không buông tha. Mãi cho đến khi lòng bàn tay dính đầy dịch thể của Thanh Vũ, nàng mới nghĩ đến việc buông tha đối phương.
Có điều, cũng bởi vì Bách Lý Dực trả thù có chút quá độc ác, sau đó, Thanh Vũ cũng không dám cùng nàng ở cùng một gian phòng chỉ có hai người. Chỉ cần 2 người ở cùng một chỗ, Thanh Vũ nhất định trốn nàng, núp ở một hơi xa xa nào đó, vô cùng cảnh giác duy trì khoảng cách an toàn với nàng. Chỉ cần Bách Lý Dực tới gần một chút, Thanh Vũ sẽ giống như chú thỏ nhỏ chạy trốn đến một nơi xa.
Thê tử ngay bên cạnh, nhưng ngay cả ôm ấp cũng không thể, điều này thực làm cho Bách Lý Dực buồn bực không thôi. Khuyên can đủ đường, thanh mình rằng sẽ không bắt nạt nàng các kiểu, vẫn lo lắng Bách Lý Dực nổi lên thú tính, Thanh Vũ chậm chạp từng chút một lại gần, cẩn thận từng chút dựa vào trong lòng nàng. Nhìn vẻ mặt lo lắng sợ hãi này của Thanh Vũ, Bách Lý Dực quả thực có chút dở khóc dở cười.
Ngày tháng rất nhanh trôi qua.
Vèo một cái đã đến tết Nguyên Tiêu, Thanh Vũ cuối cùng cũng chịu xuất môn. Người đến người đi, đèn đăng sáng như ban ngày. Không khí thật giống như tết Nguyên Tiêu trong giao ước của nàng với Bách Lý Dực, Thanh Vũ nắm tay Bách Lý Dực đi dạo trên đường phố tấp nập.
Bách Lý Dực đeo trên mặt chiếc mặt nạ Bạch Hồ năm ấy Thanh Vũ ưng, nắm chặt tay Thanh Vũ vui chơi cả một đêm, cuối cùng cũng hoàn thành lời hứa nàng từng hứa với Thanh Vũ. Hiện nay, đa số mọi chuyện nàng đều đáp ứng Thanh Vũ.
Trong nháy mắt, tháng 2 theo mùa xuân ấm áp rốt cục cũng đến, Bách Lý Dực chuẩn bị cùng Thanh Vũ ra ngoài một chuyến.
Tháng 2, cỏ mọc én bay, ánh sáng mặt trời dịu nhẹ chiếu xuống, trời đất phủ một màu xanh biếc mềm mại. Bách Lý Dực thấy Thanh Vũ mấy ngày nay vì chuyện làm ăn của Thương phủ mà tất bật, cuối cùng cũng coi như yên tĩnh được vài ngày, liền dẫn nàng cùng đến Ôn Tuyền* sơn trang ở ngoại ô nghỉ ngơi một chút.
( Chú thích Ôn Tuyền = suối nước nóng.)
Cũng chưa từng nghĩ, ra khỏi cửa thành, liền gặp Mộc Uyển Phong vừa mới trở về từ Kinh Thành, hai bên gặp gỡ, là một dân nữ bình thường như Thanh Vũ, đương nhiên phải nhường đường để Mộc Uyển Phong đi qua.
Bỗng dưng, Mộc Uyển Phong vung tay lên, ra lệnh cho binh lính tiến vào thành trước, sau khi chỉ còn mình nàng cưỡi ngựa đứng trên đường lớn. Nàng đứng song song với xe ngựa của Thanh Vũ. Gió nhẹ phất phơ, lông vũ trên đỉnh mũ nàng chập chờn phất phơ theo gió, một người một ngựa, im lìm đứng giữa trời đất. Một lúc lâu, ngựa dưới chân nàng dùng móng vuốt bất an cọ cọ xuống mặt đường, ngửa đầu, phì phò thở dũng mãnh, nàng rốt cục giữ chặt dây cương, khàn khàn mở miệng nói, "Thanh Vũ công tử muốn đi nơi nào a?"
Mắt Uyển Phong đỏ bừng, khuôn mặt thanh lệ tuấn tú lúc này hết sức tiều tụy. Mã Phu thấy dáng vẻ nàng như thế, lại nghĩ tới lời đồn đại trước đây ở Thương Châu, ngồi ở trên xe ngựa, ngồi thẳng sống lưng.
Trong xe ngựa, Thanh Vũ vẫn giữ một vẻ mặt bình thản, lạnh nhạt ngồi thẳng. Bách Lý Dực ngồi ở bên cạnh thấy nàng như vậy, đưa tay xoa xoa hai bên gò má nàng, vén rèm xe lên, nhảy xuống ngựa, hướng về nữ tử uy phong lẫm liệt ngồi trên ngựa kia khom mình hành lễ nói, "Thảo dân là Thanh Trì, tham kiến đại nhân. Hôm nay là ngày nghỉ, thảo dân cùng thê đến Ôn Tuyền sơn trang du ngoạn một chuyến. Không biết đại nhân chắn đường làm gì?"
Mộc Uyển Phong đưa mắt nhìn Bách Lý Dực. Nam nhân này mặc y phục xanh lam, dung mạo so với nữ tử còn tuấn tú hơn, nàng nhìn xoáy người đối diện, nhíu mày hỏi, "Ngươi chính là phu quân của nàng?"
Bách Lý Dực đương nhiên là hiểu người Mộc Uyển Phong ám chỉ là ai, gật đầu đáp, "Đúng thế."
"Hay, hay, được!!!" Mộc Uyển Phong nói liên tiếp 3 chữ "Được", tựa như si ngốc, đưa mắt như muốn nhìn xuyên qua tấm màn che kia, thẳng tắp nhìn về phía nữ tử trong xe, "Bản tướng quân không hề nghĩ rằng, bất quá chỉ vì công vụ phải trở về Kinh Thành mấy hôm, liền không kịp trở về trước thời điểm đính hôn, ngươi liền đã thành hôn. Thực sự là thay đổi khôn lường, thế sự vô thường!"
Bi thương hiện lên trong mắt nàng, tự nhủ, "Bất kể là ngày hôm qua hay hôm nay, ta đều không đuổi kịp được ngươi. Cũng được, cũng được....." Nói xong, vung roi ngựa lên, cưỡi ngựa bay vút qua người Bách Lý Dực, khói bụi chấn động bay về phía Bách Lý Dực. Cách làn khói bụi hồng trần, Bách Lý Dực nhìn theo bóng lưng nữ tử kia rời đi, nhíu mày.
Tiếng vó ngựa xa dần, giọng nói của nữ tử từ xa xa truyền tới, "Là ta tự đa tình......"
Bách Lý Dực nhìn theo bóng lưng nàng, có chút cảm xúc đồng tình. Có điều, trên nhân gian này, vốn nhiều loại si tình, không chiếm được, yêu không được vốn cũng là một loại duyên phận, cưỡng cầu không được. Nếu không phải là thời niên thiếu nàng gặp được Thanh Vũ, đổi vị trí của nàng với Mộc Uyển Phong, chỉ sợ so với đau lòng của Uyển Phong lúc này, nàng cũng không kém là bao.
Chỉ tiếc a, Mộc Uyển Phong vốn dĩ không phải là đối thủ của nàng, vì vậy, sau khi nàng thổn thức, lại có chút đắc ý. Nghĩ đến việc phải ghen như thế nào? Cũng không cần nghĩ quá nhiều a. Ngược lại, vô luận thế nào, Thanh Vũ đã là thê tử của nàng, từ đầu đến cuối chỉ thuộc về nàng, không phải sao?
Nghĩ chuyện này, Bách Lý Dực vén tà áo lên, leo lên xe ngựa, cùng Thanh Vũ đi về hướng Ôn Tuyền sơn trang.
Ôn Tuyền sơn trang này vốn là sản nghiệp của Thương gia, vì vậy, coi như ngày nghỉ náo nhiệt, nơi này cũng chỉ lưu lại cho Thanh Vũ dùng. Ban đêm, Bách Lý Dực dẫn theo Thanh Vũ đến suối nước nóng, xoa bóp cho Thanh Vũ, bù đắp lại cho nàng những ngày khổ cực vừa qua.
Bên trong làn hơi nước mờ ảo của suối nước nóng, hai người đều xõa tóc, mặc trên mình y phục trắng như tuyết, chân trần đứng bên cạnh suối nước nóng. Bách Lý Dực đem Thanh Vũ đưa tới bên giường, xoa nắn bả vai nàng, nhẹ giọng hỏi, "Dùng sức như này có thoải mái không?"
Tóc dài của Bách Lý Dực nhu thuận buông xuống, thỉnh thoảng lướt qua gò má Thanh Vũ, làm cho lòng nàng có chút ngứa ngứa. Thoải mái hưởng thụ Bách Lý Dực mát xa cho mình, Thanh Vũ gật gù, híp mắt hưởng thụ hầu hạ của Bách Lý Dực.
Bách Lý Dực thấy nàng lộ ra vẻ lười biếng của mèo con, không khỏi dùng sức hơn một chút, dần dần đi xuống, hai tay ôm chặt lấy eo thon của nàng, dùng bàn tay mềm mại xoa nắn lấy bên eo mẫn cảm của nàng, ghé sát tai nàng, ám muội nói, "Thế này có thoải mái không?"
Động tác của Bách Lý Dực tràn đầy ám muội, mặt Thanh Vũ đỏ lên, vội vàng đứng dậy, thoát khỏi vòng tay Bách Lý Dực, hướng về phía suối nước nóng mà đi. Bách Lý Dực thấy thế, vội vàng đi theo, vội vã đưa tay, kéo lấy y phục Thanh Vũ, dùng sức một chút, y phục vốn dĩ thả lỏng liền theo bả vai Thanh Vũ trượt xuống, lộ ra bờ vai trắng như tuyết.
Thanh Vũ trợn to hai mắt, vội vàng giơ tay che lấy bộ ngực suýt chút nữa lộ thiên của mình, quay đầu, giận Bách Lý Dực một chút. Làn tóc dài màu đen tuyền như gấm, tô tô điểm điểm trước bộ ngực trắng như tuyết, che đi nhũ hoa như ẩn như hiện. Thanh Vũ quay đầu lại, trong đáy mắt cất giấu phong tình vạn chủng.
Hô hấp của Bách Lý Dực như muốn ngừng lại, tiện đà tiến lên một bước, nhíu mày cười nói, "Ngươi đã thoái y hơn nửa rồi, cũng là nên thoát hết a, để ta giúp ngươi a, có được hay không?"
Nói xong, một bàn tay nhanh nhẹn thoát xuống y phục trên người Thanh Vũ. Thân thể mềm mại trắng như tuyết xuất hiện trước mắt, Thanh Vũ vốn dĩ hay xấu hổ, liền vội vã kẹp lấy hai chân, ôm ngực nhảy vào trong làn hơi nước, chỉ còn lưu lại tàn ảnh trắng như tuyết trong mắt Bách Lý Dực.
Làn tóc đen láy suông dài miễn cưỡng có thể che kín mông, Bách Lý Dực nhìn thân thể xinh xắn lanh lợi kia nhảy vào trong làn suối, thất thố không kịp đề phòng, bị nước bắn lên ướt hết mặt. Nàng ngưng mắt, nhìn theo bóng người dần ló đầu trong làn nước, nhìn theo bả vai dần lộ lên trong làn nước óng ánh, si ngốc nói, "Đẹp quá...."
Dường như nghe được tiếng nói của nàng, Thanh Vũ ngâm mình trong làn nước ấm áp đưa tay chơi đùa với mặt nước, quay đầu, một tay ôm lấy bộ ngực đẫy đà trắng như tuyết của mình, một tay từ trong làn nước giơ lên, chớp mắt một cái, nhìn về phía Bách Lý Dực ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu nàng xuống đây.
Thanh Vũ là một người luôn ngượng ngùng, giờ khắc này lại chủ động như vậy, cơ hồ kiều mị đến muốn lấy mạng người a. Bách Lý Dực ôm cánh tay, đứng ở bên bờ nhìn thê tử của mình đang câu dẫn trong làn nước, ánh mắt như sói đói. Cong khóe môi lên, nàng nói, "Ngươi đây là đang câu dẫn ta a? Hả?"
Tiểu thê tử ở trong bể dường như không sợ chết, lại càng lớn gan hơn, bơi bơi tới, nằm nhoài bên cạnh bể, lộ ra khuôn mặt nhỏ tinh xảo, lông mi dính hơi nước khẽ run. Giơ lên tay nhỏ bởi vì ngâm trong làn nước nóng mà trở nên béo mập, Thanh Vũ đưa tay, ôm lấy ống quần trắng như tuyết của Bách Lý Dực, lộ ra nụ cười câu người, khẽ cắn bờ môi, sợ hãi gật đầu.
Bách Lý Dực nhìn xuống khuôn mặt thanh thuần đang câu dẫn mình, hô hấp rối loạn. Nàng uốn gối, nửa quỳ ở bên cạnh bể, đưa tay, ôm lấy cằm Thanh Vũ, nheo mắt nói rằng, "Rất tốt, đêm nay ngươi đừng nghĩ chạy được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT