Bách Lý Dực cũng thật sự nghe lời Lâm An, đi ra ngoài xã giao, dây dưa với những quan viên của Hạ Lương Thành kia. Thế nhưng vừa vào đông, theo khí trời thành ra tình cảnh bi thảm, nhiễm một trận phong hàn, Bách Lý Dực liền không thể ra khỏi cửa. Ngày ngày nằm liệt trên giường, mỗi ngày nhìn những chén thuốc mà thở dài.
Mà ở một nơi khác trong Vương phủ, Diệp Na ngồi bên giường bồi tiếp Thương Thu đọc sách. Thỉnh thoảng khuôn mặt của 2 người biểu hiện tư thái vô cùng hòa hợp.
Trái ngược với dáng vẻ yên bình nhẹ nhàng của Thụy Vương phủ ở Lương Châu, ở trong vòng nước xoáy của Lê Châu Thành, những người nắm giữ quyền lực lại không được thảnh thơi như thế.
Tuy là Tả Tướng Tư Đồ Kính đã phái người đến Trữ Châu xử lí công việc sơ suất bên kia, những vẫn không chống đỡ được an bài chu toàn của Bách Lý Dực, Trung Thu qua đi, Hoàng Đế một lần nữa nắm giữ triều chính, yêu cầu tra rõ vụ án buôn lậu muối sắt ở Trữ Châu. Quyền lợi rơi vào tay Bách Lý Hàm, nghé con không sợ hổ, quyền quý đời mới không sợ những người bảo thủ kia, phàm là chuyện này có quan hệ với người nào, đều sẽ bị đều tra ra ngọn ngành rồi bắt giam.
Huống chi, phía sau còn có người thúc đẩy, từ từ cắt bỏ đi các tĩnh mạch dẫn đến khối u ác tính kia, từng chút từng chút, đem những thế lực ẩn sâu trong Lê Châu Thành của các quý tộc nhổ tận gốc. Mãi đến tận đầu mùa đông, Tả Thừa Tướng Tư Đồ Kính xác nhận là vì tham ô mà bị tống vào tù, mà còn có một số tội danh chưa được làm rõ, làm cho thế lực của hắn đành phải trơ mắt nhìn hắn bị giải vào Thiên Lao mà không thể làm gì.
Đã là Tuyết đầu mùa, sắc trời Lê Châu Thành cũng giống như tuyết trắng rơi trên đất tối qua vậy, hết sức ảm đạm. Bách Lý Hàm vào làm Lại Bộ chỉ có 2 tháng liền vô cùng sung sướng, trong khí trời như vậy mặc áo khoác dày dặn, mang theo một đám hộ vệ xông vào trong phủ của Tả Thừa Tướng, đem toàn bộ gia quyến nhà Tư Đồ đè xuống, tuyên chỉ xét nhà của Bệ Hạ.
Bên trong đình viện, tuyết đêm qua rơi xuống còn chưa kịp quét sạch, đã bị đám hộ vệ được trang bị đầy đủ đi qua đi lại làm thành một đám lầy lội. Bách Lý Hàm đứng trong đình viện, liếc mắt nhìn người cuối cùng bị hộ vệ áp giải đi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khương Thiệu Dương đứng đối diện hắn, mặc trên mình quan phục màu lam đậm, khoác trên mình áo khoác cùng màu, đạp trên đống tuyết lầy lội kia, đánh giá 10 hòm rương bên cạnh. Đưa tay, lấy ra một nén bạc nặng trịch mà thưởng thức, quay đầu, nhìn về phía Bách Lý Hàm đang vô cùng ung dung kia, "Phủ của Tư Đồ gia này đúng là nơi cất giữ nhiều bạc, chỉ nơi này thôi đã có tới mười vạn lượng, nếu tìm được ở những nơi khác nữa, ha ha.........là chuyện may mắn của Quốc khố ta rồi."
Bách Lý Hàm cùng hắn công sự hai tháng, nghe ngữ khí trêu chọc của hắn, lắc lắc đầu nói, "Vẫn phải làm cho lão hồ ly mở miệng mới được. Được rồi, Thiệu Dương, kiểm đếm bạc xong sẽ đưa về hộ bộ, sau đó vào cung hồi báo phụ hoàng."
"Ừ." Khương Thiệu Dương gật gù, ra lệnh với đám hộ vệ xung quanh, "Đem bạc đi, hồi cung."
"Vâng." Đám hộ vệ cùng đồng thanh đáp, Khương Thiệu Dương nhấc chân, bước nhanh đi tới bên người Bách Lý Hàm, cùng hắn ra khỏi Tư Đồ phủ. Đám hộ vệ rất nhanh rút lui khỏi phủ. Tòa phủ đệ này, trước kia tấp nập vô số quan to, quý nhân ra vào, giờ không có một bóng người. Chỉ có gió Bắc thổi vào vô cùng thê thảm, phát ra tiếng gào thét.
Sau khi tiến vào trong cung bẩm báo với Hoàng Đế xong, cuối cùng cũng coi như đem đám người trong Tả Tướng phủ xử lý xong xuôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Đứng trên bậc thang ngoài cửa Ngự Thư Phòng, Bách Lý Hàm ngắm nhìn chóp mái của cửa cung ở xa xa, thở dài nói, "Cuối cùng cũng kết thúc."
Khương Thiệu Dương đứng ở bên lan can khác, nhổ một bãi nước miếng xuống nền tuyết trắng, ở trong cái lạnh ngày đông nên khuôn mặt không rõ ràng, "Tạm thời đi." Hắn nhìn phương xa, vẻ mặt không hề có một chút ung dung nào, "Chuyện tiếp theo, còn có rất nhiều đây. Có điều Hàm Vương điện hạ cứ thong thả đi."
Bách Lý Hàm sững sờ, quay đầu, liền thấy được dáng vẻ của đối phương đang chớp mắt nhìn mình, khá là buồn cười, không khỏi bật cười, "Đúng vậy, ngươi cũng sẽ có rất nhiều việc." Năm ngoái cũng là thời điểm Khương Thiệu Dương được thăng làm Bộ Hình Thị Lang, tiếp nhận bộ tộc phạm tội của Tư Đồ, muốn xử xong, còn phải bận việc một hồi lâu. Ở đây, Bách Lý Hàm đưa tay, vỗ vỗ bờ vai của hắn, khá là đồng tình an ủi, "Làm rất tốt, chờ mọi việc đi qua, ta lại tìm ngươi uống rượu mừng công."
"Ừ." Khương Thiệu Dương gật đầu, nói, "Đến lúc đó lại nói. Tới gần cuối năm, năm nay đại sự cũng kết thúc, Điện hạ tranh thủ khoảng thời gian này nghỉ ngơi một phen.Vương Phi vẫn đang chờ sinh, Điện hạ hảo hảo bồi tiếp vương phi, sợ là rất nhanh sẽ có thể lên chức rồi."
Nói xong, nháy mắt nhìn đối phương, khá là chế nhạo. Bách Lý Hàm dùng sức vỗ vào bờ vai của hắn, cười mắng, "Tiểu tử ngươi thật là lắm miệng."
Hai người cười cười nói nói, cùng ra khỏi cửa cung. Xa xa sắc trời dần dần sáng sủa. Ánh nắng chiếu qua tầng mây xám xịt, chiếu xuống ánh sáng nhẹ nhàng.
Trái ngược với những chuyện phát sinh tại Bắc Hoa như Thái tử bị phế cùng với vụ án tham ô của Tả Thừa Tướng, nửa năm này ở Nam Hạ mà nói, là thời gian sóng yên bể lặng, ngoại trừ nửa năm trước, Đại tướng quân ở Ngự Thư Phòng gây ra một hồi sóng gió lớn, hết thảy tất cả, đều nằm trong an bài của Tân Đế. Là vì năm ngoái đạt được đại thắng, bách tích Nam Hạ không cần lo lắng chiến sự, đang rất vui mừng nghênh đón mùa vụ lớn của bọn họ.
Đương nhiên, một năm Quốc Vận hưng thịnh như vậy, đối với thương nhân mà nói cũng là một năm thu lợi lớn. Mà thương hội đứng đầu Nam Hạ, chính là Thương gia năm nay cũng thu được một khoản lợi nhuận khả quan. Chỉ cần nhìn sổ sách năm nay bày trên án của Thanh Vũ là đủ biết.
Trong thư phòng rộng rãi, hơi ấm lò lửa mang lại cảm giác ấm áp trong phòng. Bút lông dính mực điểm điểm lên sổ sách, mùi thơm nhất thời tràn ngập trong phòng.
An Dung đứng nhìn mực mình vừa mài xong, quay đầu liếc mắt nhìn Thanh Vũ đang ngồi ngay ngắn trước án thư, chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ nàng, "Tiểu công tử, dùng hết chỗ mực này, liền nghỉ một lát đi, ngươi đã ngồi nơi này hơn hai canh giờ rồi, giờ lại tiếp tục như thế, thân thể sẽ không chịu nổi."
Nữ tử mặc trên mình trường bào, vẫn cứ đem hết chú ý của mình đặt trong sổ sách, không để ý tới lời của nàng. Cũng sắp ăn tết, dường như Thanh Vũ đang là chưởng quản Thương Gia lúc này vô cùng bận rộn.
An Dung thấy nàng thờ ơ không để tâm, không khỏi lại lảm nhảm, "Ngươi cứ cố như thế này, đến lúc thân thể gục xuống thì ai tiếp quản."
Tiếng nói vừa dứt, trong phòng vẫn chỉ là tiếng sàn sạt lật sổ sách. An Dung cúi đầu, nhìn gò mó tinh xảo của nữ tử, đúng là cứng đầu, lắc đầu một cái, "Được rồi, ta mang chén canh lại đây cho ngươi. Nếu không nghỉ ngơi, cũng phải ăn một chút gì đi."
Nói xong liền rời thư phòng.
Thương Châu vào mùa đông vô cùng lạnh, sau khi An Dung từ bếp bưng bát canh ra, liền cảm thấy từng trận hàn khí thổi vào người. Lạnh lẽo này theo tới tận thư phòng. Còn chưa vào phòng, đã bị người khác ngăn cản rồi.
Người ngăn cản nàng chính là tổng quản trong phủ. An Dung sốt ruột trở lại, liền hỏi hắn có chuyện gì. Tổng quản biết vị này là thị nữ bên cạnh tiểu chủ nhân, nàng luôn tín nhiệm vị thị nữ này, đương nhiên thái độ với An Dung cũng rất cung kính, khom lưng liền đáp, "Mộc tiểu tướng quân lại đến phủ, hiện tại chính là đang ở trong chính điện, tiểu nhân chính là thay nàng tới hỏi tiểu chủ nhân hôm nay có rảnh hay không? Nàng muốn gặp tiểu chủ nhân."
Vừa nghe đến tên của tiểu tướng quân này, ánh mắt An Dung liền lóe lên, người cười nhưng trong lòng không cười, đáp, "Đã đến cuối năm, ai rảnh rỗi được như tiểu tướng quân, tiểu công tử bận vô cùng, nói với nàng, sang năm hãng qua." Lời nói này, thật đúng là không có chút khách khí.
Tổng quản vừa nghe, vội vã đáp, "Tiểu nhân sẽ đi đáp lời, đại cô cô ngươi đi thong thả."
An Dung cũng không để ý đến hắn, một mạch trở về thư phòng. Đóng cửa lại, đem bát canh đặt bên cạnh nàng, cưỡng ép nàng uống, An Dung liếc mắt nhìn nữ tử ngày càng thú vị trước mặt, nói, "Hôm nay Mộc tiểu tướng quân lại tới phủ, nàng là người cần mẫn đến thăm phủ nhất trong đám người thích ngươi, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Chỉ sợ trong phủ này từ trên xuống dưới đều biết ý đồ của nàng rồi a, hôm nay còn lôi kéo được tổng quản đến hỏi ta, ta xem ra, tổng quản này đã bị nàng mua chuộc rồi."
"Tiểu công tử, xem ra ngươi phải xem lại cách quản lý người trong phủ rồi, không phải vậy, chẳng mấy chốc bán toàn bộ sản nghiệp cũng không đủ trả nợ a."
Thanh Vũ đã sớm quen với kiểu nói đùa của An Dung, cũng chỉ mau mau chóng chóng uống xong bát canh, trầm mặc gật đầu xem như đáp lời. Nhưng ý cười trong mắt Thanh Vũ, đã sớm làm lộ suy nghĩ trong đầu nàng.
An Dung liếc nàng, cười cười, cảm thấy càng ngày càng hiểu đối phương, "Tiểu công tử, ngươi cũng đừng xem lời ta nói là thật, nhưng xem ngươi cười như vậy, ngươi a...."
Thanh Vũ uống xong chén canh kia, để ở một bên, nhấc bút viết lên trang giấy, 【Nàng đến thì đến, kệ nàng, cô cô không cần lo.】
"Ngươi đúng là hào phóng, cũng không quản lời đồn ở Thương Châu này sao?" An Dung trừng mắt nhìn nàng chút, nói. "Nếu cứ để nàng đến phủ như thế, phỏng chừng mấy ngày nữa, Mộc đại lão tướng quân sẽ đến Thương phủ dạm hỏi ngươi với phụ thân đấy."
Thanh Vũ chỉ cười cười, vẫn chưa đáp lại. An Dung thấy nàng như vậy, thở dài một hơi, "Tính toán một chút, ta cũng không quản, nàng thích đến thì đến đi." Nói xong, có chút oan ức ngồi ở một bên, thầm nói, "Mộc tiểu tướng quân này đúng là càng ngày càng có khả năng, từ Thương Châu đuổi tới Thương Châu, từ Thương Phủ đuổi tới biệt viện, thật là cứng đầu a."
Thanh Vũ nghe nàng lẩm bẩm một hồi, có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái, rất nhanh, liền mang chuyện này bỏ sang một bên, vùi đầu vào công việc.
An Dung tự lẩm bẩm xong, rốt cục lấy lại được phản ứng, nhìn chằm chằm khuôn mặt gầy gò kia, lắc đầu một cái. Nàng nhẹ nhàng tiến lên, đem đồ trên mặt bàn thu dọn một phen, quay lưng rời thư phòng. Đóng cửa lại phát ra tiếng kêu kèn kẹt, hết thảy lại quy về yên bình.
Chỉ là trên đường trở về, An Dung bước đi trong khí trời lạnh lẽo, một lần nữa lại bị tổng quản ngăn cản.
Từ sau khi An Dung rời đi, cửa thư phòng lại một lần nữa mở ra, nhưng đó là chuyện của một nén nhang sau.
Một bóng người mặc áo khoác đen nhẹ nhàng bước vào trong thư phòng, đóng cửa lại, quay lưng, rất nhanh phát hiện được nữ tử đang ngồi ngay ngắn trước bàn án.
Trong thư phòng rộng rãi, mùi đàn hương hết sức quen thuộc phả vào mũi, là mùi hương hết sức quen thuộc trong trí nhớ. Người đến nhìn nữ tử trước mặt, nín thở, từng bước từng bước tới gần.
Thanh Vũ ngồi ở trước án đọc sách, trên người khoác áo khoác da chồn màu đen, cùng với y phục trên người thành một thể thống nhất. Nàng ngồi thẳng sống lưng, chăm chú xem sách, không phát hiện được người phía sau đang tới gần.
Bóng người màu đen tiến bước, đến khi chỉ cách nàng một bước, ngừng lại. Mắt nhìn xuống mái tóc của nàng, ngưng mắt không nói.
Nhận ra phía sau có khí lạnh truyền đến, Thanh Vũ rốt cục chú ý được có người tới gần. Hơi nhướng mày, rất nhanh đặt một tay lên áo khoác, che đi một tay còn lại đang mò xuống chiếc chuông treo dưới gầm bàn, mặt vẫn không chút biến sắc.
Đầu ngón tay vừa chạm vào dây kéo, đã bị người phía sau đột nhiên ôm chặt, sợ đến dừng lại. Khí lạnh từ phía sau bao bọc lấy nàng, người kia khom lưng, ôm lấy nàng, đem gò má lạnh lẽo kề sát lên gò má ấm áp của nàng, chợt, bên tai truyền tới giọng nói lạnh lẽo quen thuộc chưa từng nghe mấy năm gần đây, "Ngươi bây giờ, có phải là muốn gọi hộ vệ tới không? Hả?"
______________________________
Hôm nay mình bận nên chỉ edit 1 chap thôi, mọi người đọc tạm nhé, bắt đầu từ chương sau là có thịt cho mọi người ăn rồi, hehe
Tớ Tên Kun
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT