Hoàng cung Bắc Hoa được xây dựng ở dưới chân núi, trời thu vừa đến, một mảng đỏ rực rơi xuống như muốn nhuốm đỏ Hoàng Cung, màu đỏ của lá phong tô điểm cho Hoàng Thành đã hoàng tráng lại càng trở lên rạng rỡ. Mà trong Hoàng Cung, diễm lệ nhất phải nói đến Đông cung của Thái tử.
Trước kia Lê Châu Thành không có cây phong.
Vì hơn 100 năm trước, có một vị Hoàng đế vô cùng yêu thích lá phong, liền sai người chở cây phong từ Trữ Châu trở về, trồng một nửa chân núi, trải qua hơn 100 năm, liền có quanh cảnh mỹ lệ như vậy.
Thương Thu tới Bắc Hoa cũng đã hơn 4 tháng. Chỉ có điều, nàng chưa thích ứng với hoàn cảnh hiện tại. Nhưng đã đến đây rồi, thì cũng nên ở lại, nàng cũng không có biểu hiện gì, chỉ thuận theo mong muốn của Bách Lý Dực, làm tốt ngôi vị Thái Tử phi của mình.
Đã gần đến cuối thu, Phương Bắc khí trời bỗng chốc lạnh xuống. Bầu trời không còn là màu xanh trong sáng nữa, giờ khắc này sắc trời xanh xám nặng nề, bao phủ toàn Lê Châu Thành, lại càng trở lên lạnh lẽo. Thương Thu khoác trên mình áo choàng bạch y, mang theo thị nữ cất bước đi dạo trong hậu hoa viên của Đông cung.
Thời khắc này trăm hoa héo tàn, sân sau phủ đầy màu đỏ rực của lá phong. Tựa hồ như là khi lá phong cuối cùng rơi xuống, trời thu sẽ qua, mùa đông sẽ tới.
Thương Thu cất bước dưới tán cây phong, ngẩng đầu nhìn xuyên thấu qua cành cây, nhìn sắc trời xanh xám, thu hồi tầm mắt, nhìn cành cây gần mình nhất, trên cành cây ấy đỏ rực một màu lá phong.
Cánh tay thon dài không nhịn được khẽ duỗi ra, nhẹ nhàng chạm vào cành cây, lá cây theo gió nhẹ nhàng đung đưa. Nàng ngưng mắt, nhìn lá phong đỏ rực trong tay, tựa như đang suy nghĩ điều gì.
Thị nữ một bên thấy vậy, ở phía sau lưng cung kính nói, "Lá phong này thật đẹp, nếu như Thái tử phi yêu thích, không bằng chọn lấy vài lá, làm cái thẻ đánh dấu trong trang sách, hay là có thể tặng cho Thái Tử điện hạ một phần."
Vị Thái tử phi mới tới từ Nam Hạ này, ở hoàng cung Bắc Hoa rất có danh tiếng, trên dưới hoàng cung không ai là không biết nàng hiền lương thục đức. Vì vậy, thị nữ này mới dám cả gan nói thẳng như vậy. Nếu là vị Thái Tử phi khác, chắc thị nữ kia đã không dám mở miệng rồi.
Thương Thu nhìn lá phong trong tay, nghe vậy nở nụ cười, "Là chủ ý không tệ." Nói xong, nhặt một vài lá phong dưới chân.
Thị nữ phía sau xem xét sắc trời, nghĩ một hồi lâu, khuyên nhủ nói, "Thái tử phi đi dạo cũng đã lâu rồi, ngày hôm nay lạnh như vậy, Thái Tử phi cũng nên hồi cung thôi, nếu như nhiễm phong hàn, tổn hại đến thân thể quả thực không tốt chút nào."
Thương Thu nghe vậy cũng không đáp lại, chỉ nhẹ cất bước, tiếp tục đi vào trong. Hai thị nữ phía sau nhìn nhau, nhưng vẫn cất bước đi theo phía sau.
Xuyên qua rừng phong là đi tới Hồng Phong Lâu, chính là thư phòng của Bách Lý Dực. Hồng Phong Lâu này ở rất xa, xuyên qua rừng phong liền nghe thấy giọng nói của nữ tử thanh lệ, trong giọng nói còn nghe ra được chút khẩu âm của dị tộc, cơ hồ trong nháy mắt có thể làm cho người ta phân biệt được giọng nói kia là của ai.
"Thả ta ra, Bách Lý Dực!"
Mơ hồ nghe thấy tiếng tranh chấp, Thương Thu dừng bước chân lại, suy tư chốc lát, nàng nhấc theo vạt áo, đi lên trước, xuyên qua rừng phong, vòng qua đình đài, thấy được người ngồi trong thư phòng.
Bách Lý Dực ngồi ngay ngắn trước án, nhìn hộ vệ của mình đang giữ chặt tay thiếu nữ, khoát tay, ra lệnh cho hộ vệ thả thiếu nữ Khương Hồ trước mắt ra. Nhìn nữ tử kia xoa xoa vai, trợn mắt đối với mình, Bách Lý Dực liếc mắt, nhìn về phía người đang đi đến.
Thời điểm phát hiện ra Bách Lý Dực, Thương Thu liền chuẩn bị tiến tới hành lễ, giờ khắc này còn chưa đến bên cạnh Bách Lý Dực, chỉ nhìn thấy Bách Lý Dực đang nhìn sang mình, liền hành lễ với Bách Lý Dực.
Bách Lý Dực gật gù nhìn Thương Thu, trên mặt vẫn yên tĩnh không gợn sóng, "Thái tử phi tới thật đúng lúc, Diệp Na công chúa mới đến Bắc Hoa một thời gian, còn rất nhiều quy củ chưa biết. Các nghi thức trong cung nàng còn chưa hiểu rõ, vỗn dĩ trong cung là do các mama chỉ dạy. Có điều công chúa đã gả cho ta, cũng chỉ có thể giao cho nàng chỉ dạy cho công chúa, miễn cho người ngoài nhìn thấy chê cười."
Thương Thu nhìn Bách Lý Dực, lại nhìn ánh mắt kiêu căng của thiếu nữ bên cạnh, đáp một tiếng, "Vâng."
"Ngươi!" Diệp Na nhìn Thái Tử đơn bạc trước mặt, trong đôi mắt chứa đầy lửa giận, "Ngươi đây là muốn giam cầm ta."
Nàng nói tiếng Bắc Hoa còn chưa sõi, giờ khắc này nghe trong lời nói của nàng có mang phong vị khác. Thị nữ đi theo phía sau Thương Thu nhìn thấy Thái Tử điện hạ cùng với Thái Tử phi người Khương Hồ kia đối chọi gay gắt, giờ khắc này có chút không nhịn được, mím mím môi, cơ hồ muốn cười khẽ.
Bách Lý Dực xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, sắc mặt nhàn nhạt, "Cô nếu như giam cầm ngươi, sẽ đem ngươi nhốt trong viện một tháng cho ngươi có thời gian suy nghĩ lại những gì ngươi đã làm, há còn giao ngươi cho Thái Tử phi, làm cho nàng bận lòng."
"Hừ!" Diệp Na hừ nhẹ một tiếng, biểu thị không để ý chút nào.
Bách Lý Dực cũng không nhìn nàng, cụp mắt một khắc, con mắt nơi sâu xa lộ ra ánh sáng lạnh, câu môi, nhẹ giọng nói, "Nếu ngươi còn không nghe lời, Cô liền đưa ngươi trả về Khương Hồ, nếu Khương Hồ không chịu, Cô sẽ thiêu hủy toàn bộ Khương Hồ của ngươi. Còn có, lần sau nếu như sử dụng khinh công trong cung, Cô sẽ sai người tháo khớp xương của ngươi ra."
"......"
Lời nói này thật hung tàn, các thị nữ xung quanh lần đầu tiên thấy Bách Lý Dực uy hiếp Thái Tử phi không an phận kia, cũng e sợ Bách Lý Dực.
Thương Thu vừa nghe Bách Lý Dực uy hiếp Diệp Na, liền biết lần này, Bách Lý Dực thật sự tức giận rồi. Nhưng vẫn là không nhịn được kêu một tiếng, "Thái tử......"
Khuôn mặt trắng sáng của Diệp Na, giờ khắc này càng trở lên xám trắng.
Bách Lý Dực cũng không thèm nhìn nàng, đứng lên, vung ống tay áo nói rằng, "Được rồi, Thái tử phi đem Diệp Na công chúa cùng trở về đi, Cô có việc còn phải xử lý, không có thời gian bồi tiếp các ngươi."
Ý tứ, là muốn tiễn khách.
Thương Thu cũng là hiểu được ý của nàng, cung kính quỳ an, quay lưng lôi kéo Diệp Na đang hờn dỗi kia cùng trở về chính điện.
Sau khi nghe được tiếng bước chân ngày càng xa, Bách Lý Dực mới quay lưng tiến vào thư phòng. Ngồi ngay ngắn ở trước án, nhìn bản đồ đặt trên thư án, im lặng một lúc lâu. Hộ vệ đứng bên cạnh nàng không nhịn được khẽ mở miệng hỏi, "Công tử, vừa nãy Diệp Na công chúa....." Nói xong, liền làm động tác cắt cổ.
Bách Lý Dực lắc đầu một cái, nghĩ tới biểu hiện mấy tháng nay của Diệp Na, nói, "Không cần để ý."
"Nhưng là......." Hộ vệ suy nghĩ rất nhiều, không nhịn được lo lắng nói rằng.
"Chuyện vừa rồi, nàng hẳn là không nghe thấy, không cần lo lắng." Một giọng nói khàn khàn truyền tới từ trên xà nhà, chợt một luồng gió xuất hiện, một nam tử mặc trên mình hắc y xuất hiện trong tầm mắt Bách Lý Dực.
Bách Lý Dực nhìn bản đồ trên án, ngón tay gõ nhẹ, thản nhiên nói, "Ta cho là ngươi lần này lẩn dưới gầm giường, làm sao khi cưới được Phàn cô nương rồi, lại càng ngày giống đầu trộm đuôi cướp vậy?"
Vinh Nhị nghe thấy tên nương tử mình, méo mặt, nào còn khí thế của võ lâm cao thủ không sợ trời không sợ đất, "Công tử không còn Thanh Vũ cô nương bên cạnh, đúng là càng ngày càng yêu thích quan tâm cuộc sống người khác rồi."
Bách Lý Dực không ngẩng đầu, "Một người trải qua tháng ngày cô đơn, cũng chỉ có thể tìm các ngươi tiêu khiển thôi."
"......" Công tử, ngươi làm sao có thể càng ngày càng tệ vậy?
Bách Lý Dực không nhìn hắn, chợt mở lời, "Chuyện ở Trữ Châu, trước hết để cho bọn họ dằn vặt, tìm hiểu nguồn gốc, thăm dò đồng đảng của Tả thừa tướng, trước tiên đoạt một phần, không cần vội vã."
"Ừ, công tử nói có lý." Vinh Nhị gật đầu tán đồng, trong lòng suy nghĩ làm sao để lấy được cái kia.
Bách Lý Dực nhớ tới mật thất trong Đông cung, không khỏi nhăn lông mày, "Hôm nay trong cung khó giữ được bí mật, ngươi sau khi ra ngoài, liền đưa cho bọn họ một tín vật, nếu như không có chuyện gì quan trọng, trước tiên không nên tới quấy rầy ta."
"Vâng..........."
"Yên tâm, vị kia hiện nay còn muốn thử thách ta, cho hắn xem vị hoàng tử nào thích hợp ngồi ở vị trí kia, tạm thời vẫn chưa đụng đến ta. Huống chi, mấy vị huynh đệ kia....., hừ" Lời nói của nàng còn chưa dứt, trong lời nói có thể thấy biểu tình khinh bỉ.
Vinh Nhị nhìn thấy vị kia sau khi trở về, càng ngày càng có uy nghiêm của chủ công, không khỏi vui mừng nói, "Năng lực của công tử, đương nhiên thuộc hạ hiểu được."
Bách Lý Dực gật gù, thấy sự tình đã được sắp xếp ổn thỏa, không khỏi nói nhiều hơn một câu, "Thanh Vũ....Như thế nào?"
Cuối cùng cũng xem như nàng hỏi được một câu ngoài công vụ, Vinh Nhị thở phào nhẹ nhõm. Cười híp mắt nói, "Cô nương khá tốt, Ngũ muội chỉ bảo nàng rất khá, nàng học cái gì đều rất nhanh, đã bắt đầu tiếp nhận một phần của Thương Gia rồi."
"Ừ." Bách Lý Dực gật gù, lấy ra cái gì đó trên thư án, nói,"Lần đi Trữ Châu này, ngươi sai người đưa vật này cho nàng."
Vinh Nhị nhìn một xấp dày đặc lá phong trong tay Bách Lý Dực, nhìn thấy trang sách đều được đánh dấu bằng lá phong, không khỏi sững sờ. Đưa tay, tiếp nhận lá phong trong tay Bách Lý Dực, đáp một tiếng, "Được."
Bách Lý Dực ho khan một tiếng, nói, "Ngươi nói cho nàng biết, đừng nóng giận, Cô chưa từng làm điều gì có lỗi với nàng."
Hai người trong phòng ngẩn người, nhưng Vinh Nhị nhất nhanh lấy lại được phản ứng, trên mặt mang theo tia cười gian xảo, "Công tử xin yên tâm, Thanh Vũ cô nương biết ngươi có thể săn sóc bản thân như thế, nhất định không tức giận."
Nhận ra được đám thuộc hạ đang trêu chọc mình, Bách Lý Dực vung tay áo nói, "Ừ, ngươi có thể lui xuống rồi."
Dáng vẻ kia, cần có bao nhiêu lạnh thì có bấy nhiêu lạnh.
Vinh Nhị nghĩ tới đây cũng không muốn trêu Bách Lý Dực thêm nữa, cũng đã hơn một năm chưa gặp lại Bách Lý Dực, không khỏi thân thiết nói, "Công tử bảo trọng, Vinh Nhị xin lui đi."
"Ừ."
"Thuộc hạ xin cáo lui."
"Ngươi đi đi, lần sau trở về nhớ tới cùng Phàm cô nương, đem một hài tử béo mập đến đây cho Cô ôm."
"......"
Công tử đột nhiên nói nhiều như vậy, quả thực không phải chuyện gì tốt đẹp mà.
Hộ vệ đứng ở một bên, nhìn Vinh Nhị bị ăn quả đắng, không nhịn được khẽ cười hì hì. Vinh Nhị bĩu môi, liếc mắt nhìn Bách Lý Dực, lúc này mới khai triển khinh công, im hơi lặng tiếng rời phủ Thái Tử.
Trong phòng trở lại im lặng, Bách Lý Dực đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, ngồi trở lại trước án, đề bút, hoàn thành sách luận hôm qua Thái Phó giao cho hắn làm.
Không thể không nói, phụ thân đối với nàng cũng thật quan tâm, bất kể là Lão Sư hay là thuộc hạ, cơ hồ đều tìm người có tài hoa cho nàng. Nếu không phải nàng đã nhìn thấy tâm địa của phụ thân mình, nàng hẳn sẽ cho rằng, phụ thân thật lòng muốn bồi dưỡng nàng làm người nối nghiệp.
Tuy rằng cựu thần trước theo mẫu thân nàng giờ khắc này đều đứng về phía nàng, nhưng nếu nàng không có năng lực, ở trong mắt bọn họ, bất quá nàng chỉ là con rối duy trì quyền lợi gia tộc mà thôi. Nàng muốn, là có thể có được thực quyền.
Nếu phụ thân nàng đẩy nàng lên vị trí này, vô luận như thế nào, vị trí này nàng cũng không để cho người khác ngồi vào.
Ai muốn ngồi, trước tiên bước qua xác Bách Lý Dực này đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT