Đến tận khi bóng dáng Liên Tư Vũ đã biến mất, Thương Huyền mới đi ra từ sau thân cây Hủy Diệt.
Tầm mắt hắn dừng lại nơi bóng dáng xanh mát đã đi qua, tròng mắt sâu thăm thẳm.
Bàn chân trắng nõn mịn màng, ngón chân hồng nhạt, nhìn mà khiến người ta nhịn không được muốn... hôn lên nó.
Tạo những dấu vết thuộc về riêng hắn...
Thương Huyền liếm môi, cảm giác hơi nóng và khát.
...
Sau khi trở về nhà gỗ nhỏ, Liên Tư Vũ ngồi cạnh cửa sổ, nghiền ngẫm phương thức tốt nhất để hoàn thành hai nhiệm vụ chủ tuyến của mình.
Nhưng y phát giác mọi chuyện có chút rối bời.
Đầu tiên là mục tiêu nhiệm vụ vô cùng xa cách và đề phòng y, hơn nữa tính cách của mục tiêu nhiệm vụ vốn đa nghi, muốn soát đầy độ hảo cảm thực sự hơi khó.
Thứ hai là Tinh linh tộc trong trăm năm tới sẽ không có uy hiếp,nhưng nguyên chủ đã ngồi Vương vị trăm năm, y cần bồi dưỡng Vương tử sau đó thoái vị, nhưng mà Vương tử lại chưa tìm thấy...
Thực rối.
Nhấp một ngụm trà, y muốn bình ổn tâm tình của mình.
Vị diện ma pháp này rất ít trà, có thì cũng chỉ được sử lý đơn giản, đến cả cách pha trà cũng là tùy tiện bỏ lá trà vào nước sôi, khuấy đều rồi uống, cho nên hương và vị không quá ngon, nhưng y thích trà, cho dù nó không ngon...
Động tác phẩm trà của Liên Tư Vũ bỗng khựng lại, y cảm nhận được hơi thở của Tinh linh.
Đáy lòng nôn nóng, Liên Tư Vũ giương cánh, bay ra khỏi nhà gỗ nhỏ, trên tay nhanh chóng xuất hiện quyền trượng, một chút ánh sáng như đom đóm xuất hiện, chỉ đường cho y.
Bởi vì động tác của y quá đột ngột, hai Hắc tinh linh bên dưới không kịp phản ứng, mà chờ khi họ phản ứng lại, cấp tốc đuổi theo y thì y lại sử dụng ma pháp, ma pháp của Tinh linh Vương không phải 1,2 Hắc tinh linh có thể so bì, rất nhanh, y đã vượt xa họ vài dặm.
Hơi thở kia lúc mỏng lúc yếu, y e rằng Tinh linh đó đang gặp nguy hiểm, vậy nên càng tăng tốc độ.
Không gian xung quanh dường như có chút vặn vẹo.
Địa bàn của Hắc tinh linh vốn chỉ ở bìa rừng,nhưng hơi thở kia lại ở trong rừng sâu, thành ra không gian xung quanh càng lúc càng tối tăm.
- Ư...
Liên Tư Vũ nghiêng tai, nghe được một âm thanh nho nhỏ.
Tinh linh mẫn cảm với sinh mệnh và máu tươi, rất nhanh Liên Tư Vũ tìm được một Tinh linh trong một bụi cỏ gai đen nhánh.
Đứa trẻ Tinh linh tộc không có hơi thở thuần khiết, mà ngược lại, có sự u ám như của dã thú, nhưng Liên Tư Vũ không có thời gian rảnh để chú ý chút việc đó, y dùng một tay nâng quyền trượng, một tay đặt trên miệng vết thương của đứa trẻ.
Ánh sáng xanh tươi của sinh mệnh xuất hiện trên ngón tay trắng nõn, khí tức sự sống bao bọc miệng vết thương, làm cho nó lành lại.
Khu rừng như rực sáng lên, từng gốc cổ thụ như hưởng ứng y, chiếu lên chút ánh sáng nhàn nhạt mà xinh đẹp, giúp y phục hồi chút ma lực bị mất.
Vết thương của đứa trẻ quá nặng, khiến y mất gần 8,9 phần ma lực mới chữa trị xong nội thương, còn chút ngoại thương bên ngoài thì dùng thảo dược đắp là được.
Y chống quyền trượng thở gấp.
Nhìn gương mặt non nớt đã có chút hồng hào, y thở phào nhẹ nhõm.
Y tự nhận mình không phải người tốt, nhưng không hiểu tại sao y lại dùng gần hết ma lực để cứu một đứa trẻ không quen...
Là y nhập diễn quá sâu? Thực sự coi chính mình thành nguyên chủ? Thành thánh mẫu ngốc bạch ngọt thiện lương tốt bụng?
...
Không biết nơi này là nơi nào, vậy mà y lại tìm không được lối ra.Y đã thử liên hệ với cổ thụ xung quanh, nhưng chúng nó chỉ cho y một câu trả lời mơ hồ, dường như không dám nói ra sự thực.
Việc này làm y có chút uể oải, may là hài tử mả y cứu thực sự là Vương tử mà y cần tìm, cho nên coi như cũng có chút an ủi.
Liên Tư Vũ vừa nhờ cổ thụ trong rừng tạo thành một ngôi nhà nhỏ cho y, tuy rằng không quá tinh mỹ, nhưng mà ít nhất vẫn ở được.
Hiện tại y đang giã nát thảo dược trong tay, đồng thời chú ý động tĩnh của người trên giường.
Đứa trẻ nặng nề mở mắt, nhìn cành cây to lớn tạo thành một căn nhà nhỏ, hắn có chút phát ngốc.
Hắn ở đây 3 năm, chưa từng thấy cổ thụ nào lại có cách sinh trưởng kỳ dị như vậy, nếu không nhìn kỹ, còn tưởng là ai đó uốn cong cách cành cây để tạo thành một ngôi nhà đâu.
- Tỉnh rồi? Có nơi nào không khỏe không?
Đứa trẻ nghe thấy tiếng y liền rụt vào góc giường, dùng ánh mắt hung ác nhìn y.
Không hiểu sao Liên Tư Vũ cảm giác lòng mình dường như thắt lại.
Cảm giác này quá mơ hồ, hệt như... có người điều khiển nó.
Ánh mắt y cũng trầm xuống.
Hai vị Nữ Thần trên chín tầng mây rùng mình, quyết định sẽ không nhúng tay vào tâm trạng của y nữa.
Ô ô! Vị mỹ nam này thực cảnh giác! Trực giác còn rất chuẩn nữa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT