Bởi vì không dự đoán được Thương Huyền sẽ đến nên Đế Quốc không chuẩn bị ghế ngồi, may mà tổng quản bên cạnh Đế Quân coi như nhanh trí, lập tức cho người an bày.
Nhưng mà vấn đề lại đến, vị trí của Thương Huyền nên ở đâu?
Nói thực, Hắc Tinh linh không được bất cứ bộ tộc quốc gia nào hoan nghênh, ít nhất, ở mặt ngoài họ đều hận không thể cách Hắc tinh linh càng xa càng tốt, cho nên địa vị của Hắc tinh linh... thực sự có chút khó xử.
Vị trí của Liên Tư Vũ chỉ dưới Đế Quân, nhưng nếu sắp xếp vị trí của Thương Huyền ngang với Liên Tư Vũ thì... sợ là đắc tội với Liên Tư Vũ, còn nếu thấp hơn... Lại đắc tội với Thương Huyền, Đế Quân bây giờ chưa muốn chọc phải Hắc tinh linh khát máu tàn nhẫn này.
Dường như thấy sự khó xử của Đế Quân, Liên Tư Vũ chủ động lên tiếng, để Thương Huyền ngồi ngang hàng với mình.
Thương Huyền cũng không dị nghị, phất tay ngồi xuống vị trí kia, sau đó phất tay để thủ hạ mang lễ vật lên.
Bữa tiệc vẫn tiếp tục, nhưng không khí không còn vui vẻ nhẹ nhàng như lúc trước, động tác của khách nhân mang theo chút cứng nhắc và cẩn trọng.
Liên Tư Vũ nhìn mà muốn cười, mấy kẻ này coi mục tiêu của y là hồng thủy mãnh thú à? Sao phải đề phòng như vậy chứ.
Thấy nụ cười tinh tế xinh đẹp của Liên Tư Vũ, tim ai đó lỡ một nhịp.
Bởi y đâu biết, nụ cười đó của y có bao nhiêu tươi đẹp chứ?
Vốn dĩ chỉ là đi ngang qua, thấy náo nhiệt nên đi vào, ai ngờ... lại gặp được Tinh linh Vương chứ...
Đối với Hắc tinh linh, Tinh linh thuần túy là một chủng tộc yếu ớt, thân thể yếu ớt, tính cách yếu ớt, còn cực kỳ ngu xuẩn, chỉ được cái ma pháp coi như giỏi, nhưng thiên tính thiện lương của Tinh linh khiến bọn họ cực kỳ khinh thường, chỉ là bây giờ, Thương Huyền có một cái nhìn mới về Tinh linh...
Dung mạo rất được, nhất là khi cười lên...
...
Sao một hồi phong ba nho nhỏ, sáng hôm sau Liên Tư Vũ khéo léo từ chối ý định mời y ở lại của Đế Quân, sau đó dẫn theo Vũ Lam đi dạo Đế Đô một chút.
ngôn tình hayNàng ấy chưa từng ra ngoài, mang nàng ấy đi nhìn nhiều một chút cũng tốt.
Nhưng đặc điểm của chủng tộc quá rõ ràng, Liên Tư Vũ mượn hầu nữ hai chiếc áo choàng,che đi đôi cánh ve và đôi tai dài của Tinh linh.
Mũ của áo choàng rất rộng, che gần hết nửa gương mặt, bởi vậy cũng giúp cả hai tránh đi những phiền toái không đáng có.
Đội hộ vệ vẫn lục tục đi theo sau, nhưng họ có giữ chút khoảng cách nên không ảnh hưởng đến Liên Tư Vũ và Vũ Lam.
Các ma pháp sư thường có tính cách cổ quái, nên việc mặc áo choàng che từ đầu đến đuôi như Liên Tư Vũ và Vũ Lam có không ít người, Đế đô lại là nơi các ma pháp sư thường lui tới, nên dân thường ở đây nhìn lâu thành quen, thấy Liên Tư Vũ và Vũ Lam ăn mặc như vậy cũng không kỳ lạ.
Vũ Lam lần đầu ra ngoài, bị sự phồn hoa náo nhiệt nơi này làm cho choáng ngợp, vui vẻ chạy nhảy khắp nơi,thấy thứ gì đẹp đều cầm lên nhìn nhìn, thấy thức ăn ngon thì cắn một miếng. Liên Tư Vũ thì còn được, chỉ khổ cho đội hộ vệ đằng sau phải móc tiền ra trả.
Tinh linh tộc vốn không giao lưu với bên ngoài quá nhiều, đa số là tự cung tự cấp cho nên cũng không có nhiều tiền, hơn nữa bọn họ còn không biết trả giá, thành ra khi Vũ Lam dạo đến mệt, bọn họ cũng gần tiêu hết tiền rồi.
Ở nơi nào đó trên chín tầng trời...
- Oa oa!! Y hảo đẹp a!!! Đôi mắt ôn hòa dịu dàng này ~ Dáng người mảnh mai dẻo dai này ~ Tính tình thiện lương tốt bụng này ~~~ A ~~~ Còn có âm thanh muốn câu tâm người ta nữa ~~~
Nữ thần Ánh Sáng ( mê trai) ôm má nhìn hình ảnh của Liên Tư Vũ.
- Oa ~! Nhưng mà người đứng bên y thực làm ta khó chịu ~! Y phải ở bên một nam tử cao to đĩnh đạc chứ!
Nữ thần Trí Tuệ ( Hủ nữ) phùng má nhìn chằm chằm Vũ Lam.
- Tỷ tỷ tốt ~ Giúp người ta đi mà ~~~~~
Nữ Thần Trí Tuệ buồn bực một hồi, sau đó quay ngoắt sang nữ thần Ánh Sáng bên cạnh.
- Đi đi mà ~~~
Cách làm nũng này... sau lại có bóng dáng Vũ Lam lẫn lộn vào đây nhỉ?
Đương nhiên là...
Vũ Lam làm nũng hiệu quả với Liên Tư Vũ, nên Nữ Thần Trí Tuệ cũng làm y hệt lại với Nữ Thần Ánh Sáng.
Tự nhiên được muội muội thân cận, Nữ Thần Ánh Sáng biết nàng ấy lại học cái xấu ở đâu đó rồi, nhưng mà nàng chính là không có cách từ chối yêu cầu của muội muội a! Hơn nữa mỹ nam kia (Liên Tư Vũ) hảo soái, nếu mà rơi vào tay nữ nhân nào đó... nàng sẽ ghen tị nha!Nhưng nếu người đó là nam nhân...
Xoa tay hằm hè.
Cho nên...
Thương Huyền ớn lạnh một hồi, cứ cảm giác chính mình bị ai đó tính kế.
Nhưng hắn không quan tâm, đứng trước thực lực tuyệt đối, âm mưu quỷ quái đều là gió thoảng mây bay, không đáng nhắc tới.
Cho nên vì sự khinh địch này, tương lai Thương Huyền phải ăn quả... chua (giấm).
Nhưng thực ra... cho dù hắn không khinh địch thì cũng chẳng thể làm gì.
***
Linh Lan Hoa: Aaaaaa!!! Người ta về rùi!!! Vui quá ~~~~ (≧▽≦)(≧▽≦)(≧▽≦)(≧▽≦)(≧▽≦)