- Hahaha!!! Liên Tư Vũ!!! Ngươi sẽ không có được A Huyền! A Huyền sẽ không thích ngươi!! Sẽ không thích ngươi!!!
Tô Hiểu Nguyệt lắc đầu điên cuồng la hét.
- Tại sao?
Đôi mắt của Liên Tư Vũ vẫn đạm bạc như thường, trong khi Tô Hiểu Nguyệt đã rối loạn.
- A Huyền thích ta, hắn thích nhất là ta, hắn yêu ta, hắn sẽ vì ta mà giải tán hậu cung, ta sẽ cùng hắn ra trận giết địch, cùng hắn ngắm giang sơn thịnh thế mà hai chúng ta cùng giành lấy, ta sẽ vì hắn mà sinh nhi dục nữ, chúng ta sẽ có những hài tử ngoan ngoãn đáng yêu, chúng ta sẽ răng long đầu bạc...
Giọng nói Tô Hiểu Nguyệt nhỏ dần, hiển nhiên đang chìm trong ký ức đời trước...
- Ta sẽ cùng hắn, nắm tay đến già...
Thê lương như vậy, bi ai như vậy, nữ tử cầm lên trường thương chém giết địch nhân, cho dù bị địch nhân chém thương, nàng cũng chưa từng rơi lệ, nhưng giờ phút này...
- Chúng ta sẽ cùng nhau... ngắm nhân gian phồn hoa như gấm, những hài tử của chúng ta sẽ...
Giọng nàng nghẹn lại, nước mắt không khống chế mà thấm ướt vạt áo.
Nàng bưng mặt nức nở.
Bởi vì những thứ mà nàng kể, chỉ là ước hẹn của hai người...
Đời trước, khi nhan sắc nàng tàn tạ, khi thân thể nàng vì hắn mà bị thương, khi nàng ốm yếu tái nhợt... hắn đã vứt bỏ nàng!
Bởi vì nàng không còn dung mạo xinh đẹp, bởi vì nàng không còn là xử nữ, bởi vì nàng sinh ra công chúa chứ không phải hoàng tử!
Đế Vương mà...
Dục vọng đương nhiên là sẽ có, nhất là khi... hắn là đế vương duy nhất trên thiên hạ, không một ai có thể phản bác ý kiến của hắn, không một kẻ nào dám đối nghịch với hắn...
Khi nàng bệnh nặng triền miên, hắn hăng say vui vẻ cùng phi tần xinh đẹp vừa mới được tiến cống!
Khi nàng ho khan ra máu cần thuốc thang, hắn đang cùng những nữ tử kia ôm ấp vỗ về!
Khi nữ nhi của nàng quỳ xuống nền tuyết xin hắn phái thái y chữa trị cho nàng, hắn đang ôm ấp mỹ nhân say mộng đẹp!!!
Đến khi nàng chết, hắn cũng không thèm ngó nàng một lần!
Lúc nàng mở mắt ra lần nữa, nàng kinh hoảng phát hiện mình đã trở về quá khứ, vào ngày nàng thành thân với tên cặn bã kia!
Lúc đó... tâm tình nàng như thế nào?
Vui sướng?
Không, không có.Nàng chỉ có oán hận!
- Sống lại được một lần không dễ, Tô tiểu thư, Vân Triết thái tử đã chết, Vân triều đã bị cô làm cho hỗn loạn không chịu nổi rồi, cô muốn thế nào nữa? Nếu cô muốn giành lại Thương Huyền hoặc trả thù hắn, vậy nói cho cô biết... cô không có cửa đâu...
Tô Hiểu Nguyệt mê mang...
- Ngươi... không oán hận ta sao? Tại sao lại không giết ta?
Liên Tư Vũ thở dài lắc đầu, giết không được, cô là nữ chính, giết cô sẽ bị kéo ngược.
Bởi vì phát hiện chuyện này, Liên Tư Vũ thả Tô Hiểu Nguyệt ra. Y tin ánh mắt của mình, nữ chính sau bài học này sẽ không còn náo loạn tới y nữa.
Không thể phủ nhận nước cờ này của Tô Hiểu Nguyệt thực sự rất tốt. Nếu y thực sự là hoàng tử thất sủng của Vân triều, có lẽ y đã bị ép đến tinh thần hỗn loạn.
Thử nghĩ mà xem, một nam nhân sống dưới thân phận nữ nhi, bị gả cho người khác, cho dù Thương Huyền có cho y một thân phận rát lớn rất cao, nhưng lại không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh y.
Người ngày hôm trước hung hăng vấn tội y, mấy hôm sau lại trở thành xác chết.Sau đó bị vu oan rằng mình giết, ánh mắt mọi người nhìn mình trở nên kỳ lạ, sau lưng bàn tán xôn xao, bàn dân thiên hạ đàm tiếu trách cứ mắng mỏ, quần thần kéo nhau buộc tội, y lại chẳng có chỗ dựa, theo lẽ thường, y sẽ bị bức điên mất.
Đây là ý muốn của Tô Hiểu Nguyệt.
Tiếc là y không phải hoàng tử thất sủng chân chính, hơn nữa y lại không thích đi theo lẽ thường, không theo lẽ thường thì thôi, y lại có thực lực mạnh đến chẳng ai có thể bàn cãi.
Thực lực của y không chỉ ở bề ngoài, mà còn là một tâm trí kiên cường đến không ai có thể rung chuyển.