☆ Chương 36: Mâu thuẫn

--------------Editor: Mèo------------

Tô Chính Lượng đứng bên ngoài phòng ICU, lẳng lặng nhìn mẹ qua lớp kính, tâm tình của cậu phập phồng bất định.

Từ trong lời bác sĩ, Tô Chính Lượng biết, tuy khối u đã được lấy ra, nhưng bởi vì khối u cũng đã chèn ép một số dây thần kinh, đặc biệt thần kinh thị giác, bởi vậy, thị lực có khả năng cao sẽ bị ảnh hưởng. Thêm vào đó, người bện cũng lớn tuổi, thân thể cũng không bằng lúc trước, cho nên, cho dù khỏi hẳn, cũng sẽ lưu lại di chứng. Huống hồ, báo cáo bệnh án cũng chưa có, nên cũng chưa biết là u lành hay u ác.

Im lặng nhìn khuôn mặt đang say ngủ kia, trong lòng cậu nhẹ nhõm đi một chút.

Trong trí nhớ, mẹ vẫn luôn là người dịu dàng, thiện lương, hiền lành, giống như tất cả những người phụ nữu khác trên thế giới, mẹ luôn yêu thương cậu nhất, cho dù cậu phạm sai lầm lớn đến đâu, mẹ = cũng chưa bao giờ đánh chửi cậu. Bởi vì cha mất sớm, mẹ vì toàn tâm toàn ý đem chị em hai người nuôi dưỡng thành người, dứt khoát không tái giá. Nghĩ đến mẹ vất vả cả đời, dốc hết tâm huyết nuôi dưỡng hai người, đến giờ lại trở thành người bệnh.

Mẹ, thực xin lỗi, là con không tốt. Đều là bởi vì con khôn quan tâm mẹ, mới khiến mẹ biến thành như vậy. Là con bất hiéuw.

Nghĩ đến đây, Tô Chính Lượng khóe mắt đã ươn ướt.

Lâm Tích Lạc vỗ nhẹ nhẹ bả vai Tô Chính Lượng, an ủi, "Đừng khóc, mẹ em nếu tỉnh lại, nhất định sẽ không muốn nhìn thấy bộ dạng này của em."

Tô Chính Lượng lau đi nước mắt, đỏ mắt nói, "Tôi biết, nhưng, mẹ biến thành như vậy, tôi thật sự không thể trốn tránh trách nhiệm. Tôi thực hối hận, sớm biết rằng sẽ có ngày như vậy, lúc trước không nên dọn đi ra ngoài ở, ít nhất, còn có thể cùng chị chiếu cố bà ấy."

Lâm Tích Lạc trìu mến dùng tay xoa xoa má cậu, "Bây giờ vẫn chưa quá muộn, không phải sao?"

Tô Chính Lượng không chút do dự gật đầu, cũng không có cự tuyệt động tác thân mật của hắn, "Anh nói đúng, hiện tại vẫn còn kịp, " tựa hồ ý thwucs được hành động của hai người có bao nhiêu ái muội, hơi hơi ghé mắt, tránh khuôn mặt anh tuấn của đối phương, mất tự nhiên nói, "Cảm ơn anh đã quan tâm tới bà ấy, cũng thay mặt chị tôi cảm ơn anh."

Lâm Tích Lạc nhíu mày, "Lượng..."

Nhiều năm không nghe thấy xưng hô này khiến Tô Chính Lượng luống cuống, cậu vội đánh gãy, "Đã khuya rồi, anh mau trở về chăm sóc cho chị tôi đi, nơi này tôi có thể tự mình ứng phó được."

Trong mắt Lâm Tích Lạc rõ ràng không vui, nghe thấy Tô Chính Lượng nhắc tới Tô Chính Thanh, hắn bất đắc dĩ lựa chọn thỏa hiệp, "Vậy em cẩn thận một chút, có việc cứ gọi điện thoại cho tôi."

Tô Chính Lượng không hề nhìn hắn, thản nhiên nói, "Anh mau về đi."

Một cỗ chua sót tràn qua khóe miệng, Lâm Tích Lạc quay người, ảm đạm rời đi.

Thật lâu sau, Tô Chính Lượng mới quay đầu lại, cố gắng tìm thân ảnh kia. Hành lang sâu thẳm, không một bóng người, Lâm Tích Lạc sớm đã đi rồi.

Tô Chính Lượng nhớ lại những lời Lâm Tích Lạc nói với mình, chậm rãi rồi trên băng ghế, mệt mỏi nhắm hai mắt.

Lâm Tích Lạc, 6 năm trước anh không rên một tiếng liền đến Anh, hiện tại lại chạy đến trước mặt tôi nói một tràng mạc danh kì diệu, còn làm ra hành động khiến người khác hiểu lầm, rốt cục anh đang toan tính cái gì?

Trước mắt hiện lên cảnh tượng Lâm Tích Lạc vô cùng ôn nhu an ủi Tô Chính Thanh, khiến Tô Chính Lượng từ hoang mang đột nhiên tỉnh ngộ.

Hắn biết cậu chán ghét hắn, cho nên mới làm vậy để lấy lòng cậu, khiến cậu tin tưởng hắn, để cậu đồng ý cho hắn và chị gái qua lại.

Bàn tay lạnh lẽo vô thức nắm chặt lại, Tô Chính Lượng ở trong lòng không ngừng trấn an bản thân.

Đúng vậy, nhất định là như vậy, Tô Chính Lượng, mày không nên ôm bất cứ ảo tưởng gì với hắn, chuyện giữa mày và hắn sớm đã kết thúc, hết thảy những việc bây giờ hắn làm chỉ là vì chị gái mày, là vì chị mày mà thôi.

Bên ngoài bệnh viện, không tiếng động, Lâm Tích Lạc đứng trong bóng đêm, rút ra một điếu thuốc đặt vào miệng rồi châm lửa.

Tối nay hắn dường như trúng tà rồi, thực sự còn bảo người nấu cháo cho Tô Chính Lượng, còn nói với cậu rất nhiều lời. Rõ ràng người mình thích chính là Tô Chính Thanh, nhưng vì sao khi thấy cậu thương tâm, đáy lòng lại ẩn ẩn đau?

Lâm Tích Lạc, mày rốt cuộc là làm sao?

Không tự giác mà chạm vào tay phải, chạm đến da thịt trơn nhẵn còn lưu lại độ ấm của người kia, Lâm Tích Lạc trong nháy mắt thất thần.

Thật sâu mà thở ra, chậm rãi dựa vào chiếc Audi màu đen phía sau.

Thật vất vả mới quên được, Lâm Tích Lạc dập điếu thuốc trên tay, ngồi vào trong xe, nắm chặt tay lái, không tiếng động mà cười khổ.

Tô Chính Lượng, lần gặp mặt tiếp theo, tôi nên dùng thái độ gì để đối mặt với em đây?

* * * * * * * * * *

Tia sáng đầu tiên trong ngày xuyên qua màn mây, chiếu trên hành lang yên tĩnh của bệnh viện, một đêm không ngủ, Tô Chính Lượng nhận được tin mẹ đã tỉnh, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống.

Thần kinh căng thẳng trong phút chốc được thả lỏng không ít, cảm giác vô lực, tay lạnh như băng chậm rãi buông ra, Tô Chính Lượng liền thấy trước mắt tối sầm lại...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play