Tô Chính Lượng ra khỏi phòng VIP, tâm trạng vô cùng hoảng hốt. Chuyện vừa rồi quá bất ngờ, dẫn đến đầu óc của cậu vô cùng hỗn loạn, đến giờ vẫn chưa khôi phục được.
Tựa vào bức tường bên cạnh cửa, Tô Chính Lượng nhắm chặt hai mắt, cố gắng làm cho mình thanh tỉnh lại.
Trước mắt thoảng qua vô số hình ảnh cùng Lâm Tích Lạc một chỗ, vui thì cười, giận thì mắng, đủ loại cảnh tượng vui cười khóc rống, khiến tâm của cậu từng đợt co rút.
Tô Chính Lượng chậm rãi nghiêng thân thể, đôi mắt trống rỗng vô thần nhìn chằm chằm vào những bức tường trước mặt.
Trong thân tâm đã từng không cam lòng cùng uất hận, phải mất rất nhiều thời gian, mới đem từng vết sẹo đóng lại, hiện giờ lại biết được chân tướng, lại đột nhiên thấy trống rỗng vô cùng.
Từng ấy năm, bản thân cậu vẫn luôn oán hận Lâm Tích Lạc vứt bỏ cậu không nói lí do? Chẳng lẽ 6 năm qua, hận hắn, kết quả lại là do cậu nghĩ sai rồi sao?
Không, nhất định là hắn lừa gạt cậu.
Nhưng, theo lý mà nói, hiện tại cậu cùng Lâm Tích Lạc đã không còn quan hệ gì, hắn cũng chẳng cần phải lừa cậu làm gì. Nếu như lời hắn nói đều là sự thật, hắn không từ mà biệt nguyên nhân là vì gia tộc. Như vậy theo lười hắn nói, từng cho người đến tìm cậu, nhưng vì sao ngay cả cậu còn không nhớ có chuyện này? Không chỉ vậy, hắn còn luôn miệng nói cậu và Du Thiếu Kỳ yêu nhau, hết thảy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Giờ khắc này, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Tô Chính Lượng nhấc điện thoại vô lực mở miệng nói, "Chị, có chuyện gì sao?"
"..."
Nghe thấy thanh âm nức nở của Tô Chính Thanh ở đầu dây bên kia, Tô Chính Lượng cảm thấy trước mắt một trận choáng váng. Tay run đến nỗi không cầm nổi điện thoại, mặt trắng bệch nói, "Chị, em biết rồi, chị đừng khóc, em lập tức tới."
Cúp điện thoại, chân Tô Chính Lượng mềm nhũn, cậu vội vã chạy đi, "Bùm" một tiếng liền ngã trên đất, di động cũng bay ra ngoài, rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy.
Lâm Tích Lạc đứng trong phòng VIP, lẳng lặng nghĩ lại cuộc trò chuyện vừa rồi, khuôn mặt bị đánh vẫn còn chút đau, nhưng hắn lúc này lại chẳng hề quan tâm, màu đen trong mắt hiện rõ sự phức tạp.
Rõ ràng đêm nay hắn vô tình đến nhà hàng kia ghé thăm một chút, lại không ngờ có thể gặp Tô Chính Lượng ở đây. Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc ngồi ngay ngắn trước đàn dương cầm diễn tấu, Lâm Tích Lạc lại không thể rời tầm mắt. Càng khiến bản thân kinh ngạc chính là, hắn lại còn sai người bảo cậu ở lại, đem toàn bộ chân tướng 6 năm trước nói hết ra.
Mà khi Tô Chính Lượng nghe xong hắn giải thích, lộ ra vẻ mặt hoàn toàn không tin. Khi cậu quyết định rời đi, Lâm Tích Lạc đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa hai người dương như rất xa, không thể nắm giữ.
Năm đó, hắn từng phái người đi tìm Tô Chính Lượng, lại được tin cậu cùng Du Thiếu Kỳ một chỗ. Lúc đầu cũng là kinh ngạc không tin, cho đến khi nhìn tận mắt ảnh hai người chụp cùng nhau mà tức giận, cuối cùng lại không thể không tiếp thu Tô Chính Lượng đã phản bội hắn, giống như cậu muốn khoét một lỗ thủng trên trái tim hắn, đem hắn đau đến tận tâm can.
Giờ đây, nỗi đau lần nữa lại nhen nhóm lên, hơn nữa còn đau hơn lần trước, khiến Lâm Tích Lạc vô pháp thoát ra được.
Ổn định lại tâm tình, nhu nhu huyệt thái dương, Lâm Tích Lạc cố gắng đem toàn bộ laoij cảm giác khó chịu vứt khỏi cơ thể, hồi lâu, rốt cục cũng bình phục.
Nếu đúng như Tô Chính Lượng nói cậu không cùng Du Thiếu Kỳ kết giao, như vậy ảnh chụp kia rốt cục từu đâu mà có? Chẳng lẽ có người cố tình? Nhưng hắn cùng Tô Chính Lượng kết giao giấu rất kĩ, như thế nào sẽ...
Mày khẽ nhíu lại, rất nhiều nghi hoặc xẹt qua trong lòng. Đang lúc Lâm Tích Lạc cảm thấy tựa hồ nhớ ra cái gì đó, ngoài hành lang truyền tới tiếng cang khiến hắn chú ý.
* * * * * * * * * *
Tô Chính Lượng run rẩy, quỳ dưới đất, liên tục trải qua hai đả kích, thân thể đã hoàn toàn không còn chút khí lực gì cả. Ngay khi cậu muốn vịn trường đứng dậy, một bàn tay ấm áp bao lấy đôi tay lạnh lẽo của cậu.
"Đừng đụng vào tôi!" Tô Chính Lượng rút tay về, lấy khí lực cả người đem Lâm Tích Lạc đẩy ra, dựa vào tường, đứng lên.
Nhìn thấy Tô Chính Lượng đang sợ hãi, Lâm Tích Lạc kìm lại, nếu không có động tác này của Tô Chính Lượng, e rằng hắn lại ma xui quỷ khiến đem người ôm vào trong lồng ngực, "Xảy ra chuyện gì sao?"
Tô Chính Lượng đè xuống cảm giác nôn nóng cùng sợ hãi trong lòng, giãy dụa muốn tránh thoát khỏi Lâm Tích Lạc, đứt quãng mà trả lời, "Không cần anh quan tâm, tôi muốn về..."
Lâm Tích Lạc cảm thấy Tô Chính Lượng bởi vì bị hắn đụng chạm mà căng cứng cơ thể, nhíu mày, thanh âm mang theo mệnh lệnh nói, "Tình huống hiện tại của em không nên về một mình, tôi lái xe đưa em về."
Tô Chính Lượng dùng thanh âm cực kì mỏng manh cự tuyệt ý tốt của Lâm Tích Lạc, "Chuyện của tôi không cần anh lo, tránh ra..."
Cánh tay ôm lấy cậu dần dần siết lại "Tôi sẽ không buông, cho dù em nói gì tôi cũng tuyệt đối không buông tay."
"..."
Tô Chính Lượng không nghĩ đến Lâm Tích Lạc sẽ nói như thế, cậu không khỏi hoài nghi nhất định là do bản thân nghe lầm.
Biết mình lời mình nói bắt dầu có tác dụng, Lâm Tích Lạc không nhanh không chậm ôn nhu khuyên nhủ, "Chuyện quan trọng bây giờ là em nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra chứ không phải ở trong này cùng làm mình làm mẩy."
Chậm rãi điều chỉnh hô hấp, thân thể cứng ngắc trong ngực Lâm Tích Lạc từ từ thả lỏng, thanh âm ôn nhuận cũng đã nghẹn ngào, "Lâm Tích Lạc, đưa tôi vào bệnh viện, vừa rồi chị tôi gọi điện, chị ấy nói..."
Nghe thấy Tô Chính Lượng nhắc tới bệnh viện, Lâm Tích Lạc trong lòng ẩn ẩn có dự cảm xấu, "Chị em nói cái gì?"
"Mẹ tôi, xảy ra chuyện..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT