☆ Chương 25: Hai chị em nói chuyện-----------editor: Mèo------------Tô Chính Lượng sau khi trở về, trong lòng vẫn có chút hoảng loạn. Mỗi khi nghĩ đến lời nói ngày ấy của Lâm Tích Lạc, cộng với chuyện giwuax hắn và Cố Hân Di, nội vô cùng khó chịu.
Rõ ràng năm đó chính hắn là người không từ mà biệt, hại cậu ra nông nỗi này, nhưng hắn còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ ngụy biện hắn làm vậy là vì bất đắc dĩ. Nếu như giả sử lúc trước đúng là có chuyện thật, vì cớ gì sau đó cũng thèm giải thích? Rõ ràng cùng Cố Hân Di dây dưa không rõ, còn cứng rắn nói gặp dịp thì chơi. Rốt cục là hắn đang suy tính gì?
Có nhiều lần, Tô Chính Lượng rất muốn gọi điện đem chuyện của Lâm Tích Lạc cùng Cố Hân Di nói cho Tô Chính Thanh, nhưng đến khi cầm điện thoại lên, trước mắt hiện lên ánh mắt Tô Chính Thanh nhìn Lâm Tích Lạc say đắm, lại do dự.
Người đang rơi vào bể tình, nếu như cậu đem toàn bộ sự thật nói ra, e rằng chị ấy sẽ vô cùng thống khổ. Nhưng nếu không nói cho chị ấy biết, một ngày nào đó Lâm Tích Lạc lại dùng trò năm đó dùng với cậu, thì chị ấy phảo làm sao bây giờ?
Vì lợi ích của chị ấy, cách duy nhất là khiến chị ấy sớm tỉnh mộng, bất luận phải dùng biện pháp gì, cho dù chị ấy ghi hận với cậu, cậu cũng tuyệt đối không hối hận.
Cuối cùng, cậu bấm số điện thoại củaTô Chính Thanh, hẹn gặp cô ở một quán cà phê gần nhà.
Khi nhận được điện thoại, Tô Chính Thanh nghe thấy Tô Chính Lượng có chuyện muốn nói với mình, hẹn mình gặp mặt, lộ ra tia nghi hoặc, nhưng vẫn sảng khoái đáp ứng đến chỗ hẹn.
Tô Chính Lượng đến quán cà phê, thấy Tô Chính Thanh còn chưa tới, tìm vị trí ngồi xuống trước.
Mới vừa nhận cốc sô-đa trên tay phục vụ, thanh âm vài phần quen tai truyền vào lỗ tai Tô Chính Lượng, "Tôi không thích chỗ ngồi này, đổi vị trí kia thế nào."
"Tiểu thư, vị trí kia đã có người đặt, vạn nhất một lúc nữa người ta qua đây, chỉ sợ là..."
Thanh âm không kiên nhẫn lớn tiếng đánh gãy lời phục vụ, "Vậy thì thế nào, bổn tiểu thư chẳng lẽ lại sợ anh ta!"
Đang lúc Tô Chính Lượng muốn nhìn xem rốt cục là ai lại vô lí như vậy, một giọng nam vang lên, "Hân Di, anh thấy chỗ này cũng không tồi, chúng ta ngồi ở đây cũng được."
Tô Chính Lượng ngẩng đầu nhìn, quả nhiên, Cố Hân Di cùng một nam nhân xa lạ đứng cách bàn cậu ngồi không xa, chỉ vào bàn bên cạnh, "Tôi muốn ngồi ở đó!"
Phục vụ lộ vẻ khó xử, "Tiểu thư, chuyện này..."
Cố Hân Di đối với lời nói của phục vụ làm như không nghe thấy, cô ta không chút khách khí ngồi trên ghế sa lông, ngước khuôn mặt quyến rũ cao ngạo lên, "Gọi ông chủ của các người đến, nói tôi tìm hắn!"
Bất đắc dĩ, phục vụ chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo. Gọi ông chủ đến, ông chủ vừa thấy người tới, thần sắc lộ vẻ a dua, ông ta tươi cười ba bước bước làm một tiến tới, "Ai nha, Cố tiểu thư đến rồi."
Móng tay đỏ thẫm xe kẽ với màu xanh nhạt kẹp điếu thuốc, Cố Hân Di khẽ mở miệng, hít sâu một hơi, "Giám đốc Hà, lá gan nhân viên của ông không nhỏ nha, bổn tiểu thư muốn ngồi ở chỗ đó, hắn cũng không cho ta ngồi, hiện tại bổn tiểu thư rất giận, ngài nói xem phải làm sao bây giờ?"
Hà giám đốc cười làm lành, "Cố tiểu thư, thật sự có lỗi, hắn là người mói, cái gì cũng không hiểu, tôi thay mặt hắn xin lỗi tiểu thư!"
Lông mày Cố Hân Di lạnh lùng giương lên, "Đơn giản như vậy sao? Giám đốc Hà, ngài nghĩ tôi là trẻ lên ba sao?"
Thân hình quá khổ của Hà giám đốc khẽ run lên, "Cố tiểu thư, ý của tiểu thư là?"
Cố Hân Di nhìn chằm chằm người phục vụ bởi vì sợ hãi mà cúi thấp đầu, khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp gợi lên một tia nghiền ngẫm, "Người không hiểu quy củ như vậy, tại sao có thể tới nơi này làm việc? Chỉ còn cách giết gà dọa khỉ."
Đôi mắt khôn khéo của Hà giám đốc đảo một vòng, liên tục gật đầu, "Đúng đúng đúng, Cố tiểu thư nói rất đúng, tôi lập tức đuổi việc hắn, " lập tức xoay người, đẩy ngã phục vụ, "Cậu đi được rồi."
Tên phục vụ ngốc lăng đó nửa ngày mới hồi phục tinh thần, cậu ta cúi đầu lẩm bẩm nói, "Ông chủ, tiền lương tháng này..."
Hà giám đốc giận tím mặt, "Cậu còn muốn tiền lương? Cậu biết cậu đắc tội ai không? Vị này chính là Cố tiểu thư của Cố thị, cậu chút nhanh cho tôi, đừng để tôi phải nhìn thấy cậu!"
Khuôn mặt thanh tú của phục vụ bởi vì khẩn trương cùng sợ hãi mà đỏ bừng, cậu ta cái gì cũng không nói, yên lặng lau khóe mắt, vội vàng rời khỏi.
Trong quán rất nhiều khách hàng đối với hành động của Cố Hân Di thấy rất bất mãn, nhìn phục vụ vô tội bị đuổi, vô cùng tức giận. Bọn họ nhìn chằm chằm, chỉ trỏ Cố Hân Di cùng Hà giám đốc.
Tô Chính Lượng đem một màn này đều thu vào trong mắt, cậu đối với phục vụ kia vô cùng thông cảm, phần nhiều là đối với hành động của Cố Hân Di vô cùng bất mãn.
Từ lần đầu nhìn thấy Lâm Tích Lạc xuất hiện cùng loại phụ nữ này, Tô Chính Lượng đã chán ghét cô ta, bất luận là khuôn mặt quyến rũ kia có trang điểm như thế nào, vẫn đối hành động cùng lời nói của cô ta, làm cho cậu cảm thấy ghê tởm.
Vì cái gì mà cậu lại ghét người phụ nữ đó như vậy? Tô Chính Lượng cũng không biết nguyên do, có lẽ là vì người phụ nữ đó vẫn luôn dây dưa với Lâm Tích Lạc, uy hiếp đến tình yêu của chị cậu, cậu mới từ đáy lòng mà ghét cô ta.
Hít một hơi thật sâu, mùi cà phê nồng đậm quanh quẩn khắp quán, Tô Chính Lượng nhìn người phụ nữ đó ngồi cùng một nam nhân xa lạ, Tô Chính Lượng chỉ cảm thấy khó thở, cầm cốc sô-đa lên uống một hơi hết sạch.
Đang chuẩn bị đứng dậy ra bên ngoài hít thở không khí, cửa quán lại bị đẩy ra, Tô Chính Thanh đi đến.
Nhìn thấy Tô Chính Lượng đang ngồi trong góc, Tô Chính Thanh bước nhanh đến, ngồi xuống, "Chị có chút việc ở công ty nên mới đến trễ, em chờ lâu chưa?"
Tô Chính Lượng điềm nhiên trả lời, "Không sao, em cũng vừa mới đến thôi."
Hai người gọi đồ uống, Tô Chính Thanh nói thẳng vào chủ đề, "Vội vã tìm chị như vậy, có chuyện gì rất quan trọng cần nói sao?"
Tô Chính Lượng dùng ánh mắt ý bảo Tô Chính Thanh nhìn về hướng Cố Hân Di, "Chị, trước tiên nhìn xem đằng kia là ai?"
Tô Chính Thanh nhìn Cố Hân Di, sau đó vẻ mặt thoải mái quay đầu lại, "Chị còn tưởng là ai, cô gái đó chị biết, cô ấy là người cùng Tích Lạc tham dự buổi lễ nhậm chức."
Cậu kinh ngạc nhìn chị gái, "Chị biết cô ta?"
Tô Chính Thanh gật gật đầu, cười nói, "Đâu chỉ biết, chúng ta còn nói nói chuyện qua, gia tộc cô ấy cùng với gia tộc Tích Lạc là thế giao, đã mấy đời đều là đối tác lâu dài. Hai người họ lớn lên cùng nhau, Tích Lạc đối với cô ấy giống như anh trai yêu thương em gái vậy." .
Truyện Việt NamTô Chính Lượng không đồng ý với Tô Chính Thanh, "Nhưng hai người họ thường xuyên xuất hiện cùng nhau trong mấy hoạt động quan trọng, hơn nữa con vô cùng thân mật, em nghĩ mối quan hệ giữa bọn họ e rằng không đơn giản như vậy."
"Chị biết, Tích Lạc cùng cô ấy sở dĩ phải làm như vậy cũng là vì gia tộc, bọn họ chính là gặp dịp thì chơi thôi, giữa Tích Lạc và cô ấy không có gì cả, " nhẹ nhấp một ngụm nước đá, Tô Chính Thanh khẽ cười, "Bởi vì, người ngồi bên cạnh mới là bạn trai của cô ấy."
Tô Chính Lượng cái gì cũng không nói, vỗ vỗ trán, cúi đầu uống một ngụm ca cao nóng.
"Tiểu Lượng, em cứ yên tâm đi, chị với Tích Lạc hiện giờ rất tốt."
Tô Chính Lượng buông thìa nhỏ, vẻ mặt ngưng trọng chậm rãi mở miệng, "Cho dù giữa hai người họ không có gì, Lâm Tích Lạc thật sự đem cô ta trở thành em gái mà đối đãi, nhưng em vẫn nghĩ Lâm Tích Lạc không giống với những gì chị thấy, người nam nhân này hắn thật sự..."
Đôi mắt phượng hoàng xinh đẹp của Tô Chính Thanh lạnh lùng nhìn về phía em trai mình, tiếng nói ôn nhu lộ ra sự không thoải mái, "Được rồi, Tiểu Lượng, ở trong mắt chị, Tích Lạc là một nam nhân tốt, chị không rõ em với anh ấy cứ có thành kiến lớn như vậy. Hiểu lầm giữa hai người chị cũng không muốn biết, nhưng nếu em cứ muốn châm ngòi li gián quan hệ của bọn chị, chị khuyên em tốt nhất là đừng có làm. Chỉ cần là người gây trở ngại cho chị cùng Tích Lạc, chị sẽ không tha thứ, cho dù là người thân cũng không."
Đôi mắt của Tô Chính Lượng hiện lên vài phần lo lắng, "Chị, em chỉ muốn tốt cho chị, chị không cần hiểu lầm. Giữa em và Lâm Tích Lạc không có gì, em chỉ đem hiểu biết khách quan của mình đối với hắn ta nói cho chị biết, cũng không có ác ý gì cả, chỉ hi vọng chị không bị hắn lừa gạt, cho nên mới..."
Tô Chính Thanh không cho Tô Chính Lượng nói tiếp, "Đừng nói nữa, những lời như vậy chị không muốn nghe, em về sau không cần trước mặt chị nói như vậy, nếu không,chị tuyệt đối không tha thứ cho em. Công ty còn có việc, chị đi trước."
Nói xong câu đó, Tô Chính Thanh không nói thêm câu nào, đem cà phê uống cạn, xoay người rời đi.