Lâm phụ nhìn trong mắt con trai ẩn nhẫn sự thống khổ, biết hắn quyết định buông tay Tô Chính Lượng, liền khuyên nhủ, "Cha biết con rất thông khổ, làm người thừa kế Lâm thị, đây chính là số mệnh của con, cho nên con phải bỏ qua tư tình. Nếu đã có quyết định, ta không hi vọng con nuốt lời, chia tay với Tô Chính Lượng đi."
Chậm rãi đến trước mặt Lâm Tích Lạc, Lâm phụ khẽ giương mắt, tiếp tục buộc hắn hạ quyết tâm, "Nam nhi chí ở bốn phương, con phải nhớ rõ mình có thân phận gì, đau dài không bằng đau ngắn, ngàn vạn lần không thể bởi vì không quả quyết mà chậm trễ chính sự."
"Ba, cho con thêm ít thời gian."
"Được, ta cho con thêm mấy ngày."
Ánh trăng thê lương, thanh lãnh như sương.
Bầu trời đen thăm thẳm, tô điểm chút tinh quang, tự như điểm thêm kim phân, rơi xuống phía chân trời.
Ánh trăng như nước, lẳng lặng đổ xuống, chiếu vào trên giường.
Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, Lâm Tích Lạc chậm rãi đi vào trong phòng.
Căn phòng yên tĩnh u ám, đôi giày da thủ công cao cấp, nện bước trên nền nhà, lặng yên không một tiếng động.
Trong không gian lạnh lẽo, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp rất nhỏ, cùng với tiếng đồng hồ tích tắc máy móc vang lên.
Giữa lúc hoảng hốt, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú mang theo biểu tình điểm đạm mỉm cười, u buồn trầm tư, ẩn nhẫn tức giận hiện lên trước mắt.
Trong gian phòng hắc ám, nguồn sáng duy nhất chính là chiếc di động trong tay Lâm Tích Lạc, bấm số Tô Chính Lượng, một tiếng nói mang theo chút biếng nhác buồn ngủ xuyên qua điện thoại vang lên trong căn phòng, "Alo."
"Đang ngủ sao?"
Tô Chính Lượng nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, thần thức không rõ trả lời, "Vừa mới ngủ được một lúc..."
Lâm Tích Lạc ôn nhu, "Hôm nay là anh sai, anh không nên tức giận, em đừng giận..."
Đối phương trầm mặc vài giây, sau đó lại như không có việc gì mà nói, "Tôi không giận, cúp máy đây, có chuyện gì mai nói sau..."
"Ngủ ngon."
Lâm Tích Lạc tựa vào vách tường lạnh như băng, mê man nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, sắc đen trong mắt trở nên âm trầm, tựa như bầu trời đêm ảm đạm ngoài kia.
Tô Chính Lượng, chúng ta mới chỉ đi được một đoạn, mà đã có nhiều cản trở như vậy, em nói xem anh phải làm thế nào bây giờ?
* * * * * * * * * *
Mấy ngày này, Lâm Tích Lạc trừ bỏ xử lí sự vụ của Lâm thị ra, thì chính là ra ngoài họp, không có một giây nghỉ ngơi.
Hôm nay Ban giám đốc họp, An Lệ Na mấy ngày chưa lộ diện xuất hiện, không chỉ đàm luận với Ban giám đốc, còn đưa ra một phần bản dự thảo khai thác phía tây khu ngoại thành.
Phía tây ngoại thành S thành chủ yếu là biệt thự và khu dân cư sa hoa, lúc trước khai phá để quy hoạch, vốn quyết định tại xung quanh khu biệt thự và khu dân sư xây một tòa trung tâm thương mại.
Lúc đang khai thác bị điều tra ra chỗ bất động sản đó vi phạm quy trình thủ tục, còn liên qaun đến việc hối lộ quan chức địa phương, việc khai thác dính đến việc truy cứu trách nhiệm hình sự, đồng thời niêm phong dừng khai thác. Cho nên, rất nhiều hạng mục liên quan đến việc khai thác này đều bị bỏ dở.
Tuy nói, khu dân cư quanh đó dần dần mọc lên, cơ sở hạ tầng cũng dần được hoàn thiện. Có nhiều công ty đều nhìn trúng mảnh đất đó, muốn kiến tạo thành trung tâm thương mại nhỏ. Nhưng mảnh đất đó lại có rất nhiều hệ lụy, vì vậy mà nhiều năm qua, cũng không có công ty hay tập đoàn nào dám động đến củ khoai nóng bỏng tay này.
Kỳ thật chuyện khối đất trống đó, lúc Lâm Tích Lạc vừa về nước cũng có nghe qua, cao tầng bên trong cũng có người từng đề nghị suy xét ở đó xây dựng một trung tâm thương mại nhỏ, nhưng đều bị Lâm Tích Lạc từ chối.
Tuy quanh khu đất đó, dân cư không ít, hơn nữa tiền đền bù để giải phóng mặt bằng cũng không thấp. Nhưng ở đó, khi hậu cũng không tốt, hơn nữa khu tây vùng ngoại thành lại là chỗ hẻo lánh, giao thông ở đó cũng không thuận tiện. Nếu như muốn, ít nhất cũng phải mất 8 năm mới có thể trở thành một khu đô thị nhỏ, cho nên, Lâm Tích Lạc cho rằng đây không phải là thời cơ tốt nhất để xây dựng trung tâm thương mại ở đó.
Tập đoàn An Viễn hình như lại rất coi trọng dự án phát triển chỗ đó, không biết đi tầng quan hệ nào, làm đến được bước này. Mấy ngày trước, khi Lâm Tích Lạc còn ở Mỹ, An Lệ Na cùng Lâm phụ có bàn bạc qua việc khai phá hạng mục này, còn đưa ra được bản dự thảo vô cùng hoàn hảo.
Bên trong phòng họp, các giám đốc ngồi ở hai bên bàn hội nghị, sắc mặt khác nhau nhìn về phía hai nhân vật chính, Lâm Tích Lạc cùng An Lệ Na.
"Chủ tịch, nói như vậy, anh vẫn không đồng ý phươn án này?"
"Đúng vậy, nơi đó bây giờ căn bản không thích hợp để khai phá, nhưng nếu bản dự thảo này xuất hiện ở 5 năm sau, tôi nhất định sẽ đồng ý," thoáng dừng một chút, Lâm Tích Lạc trầm định bổ sung, "Cho dù cha tôi kí bản dự thảo này, tôi cũng sẽ không tán thành."
Đôi mắt nhỏ dàu của An Lệ Na hơi nheo lại, đôi mỏi đỏ nhẹ nhàng khép mở, "Chỗ này rất được nhiều người xem trọng, cho dù lúc khai thác sẽ gặp chút vấn đề. Nhưng tôi nghĩ, công trình phía tây vùng ngoại thành khai phá nếu tiến thêm được mộ bước, nhân khí bên kia rất nhanh sẽ phát triển," khuôn mặt thản nhiê, đôi mắt nheo lại, "Hơn nữa, chủ tịch, việc này không phải một mình anh có thể quyết định, bản dự thảo có được thông qua hay không dựa vào ý kiến của các vị giám đốc ngồi ở đây."
Vẻ lo lắng trên khuôn mặt anh tuấn chợt lóe rồi biến mất, Lâm Tích Lạc lạnh lùng nói, "Một khi đã như vậy, chúng ta liền lấy phiếu biểu quyết, ai đồng ý thì dơ tay."
Hai mắt màu đen bất động thanh sắc mà đảo qua, vài tên giám đốc có vẻ trầm tư, có người vẻ mặt do dự, lại có người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, qua một hồi lâu cũng chỉ có 4 vị giám đốc tán thành.
An Lệ Na còn tưởng rằng bằng vào địa vị của mình của Lâm phụ hiện nay, vài tên giám đốc hương về Lâm phụ sẽ đồng ý. Đến lúc cần thiết, lại chỉ có mấy người đồng tình, còn lại là phản đổi, khiến cho cô ta có chút trở tay không kịp.
Trên gương mặt sáng sủa lộ ra vài tia quẫn bách, An Lệ na có chút xấu hổ mà giơ tay lên.
Lâm Tích Lạc chăm chú nhìn vào An Lệ Na trên mặt phát sinh biến hóa rất nhỏ, âm sắc trầm ổn lộ phai vài phần lãnh ý, "An tiểu thư, thật đáng tiếc, cho dù thêm một phiếu này của cô cũng không vượt quá bán, bản dự thảo này bị ban giám đốc phủ quyết, sau này hội nghị ban giám đốc, tôi hi vọng vấn đề này không được đề cập đến nữa. Về phần bản dự thảo, nếu cô vẫn có hi vọng một ngày nó có tác dụng, vậy thì cất kỹ. các vị, thời gian cũng không còn sớm, bận rộn nửa ngày, mọi người cũng mệt rồi, tan họp."
Trong không khí căng thẳng như vậy, vài tên giám đốc sau khi nghe Lâm Tích Lạc nói vậy đều nhẹ nhàng thở ra, mọi người lục tục đứng dậy, rời khỏi phòng họp.
Lâm Tích Lạc rời khỏi phòng họp, bị An Lệ Na phía sau gọi lại, "Chủ tịch, xin dừng bước."
"Còn có chuyện gì?"
"Anh thật sự cho rằng bản dự thảo này bị anh phủ quyết, Lâm bá phụ sẽ không đồng ý sao? Đây chính là kết quả chúng tôi nhất trí thương nghị."
Tuy rằng Lâm Tích Lạc không quay đầu lại, nhưng hắn biết giờ phút này, An Lệ Na nhất định tràn ngập sự ghen ghét cùng không cam lòng, hắn khinh miệt, cười lạnh một tiếng, khóe miệng thoáng gợi lên, "An tiểu thư, hiện tại chủ tịch Lâm thị là tôi, tập đoàn An Viễn các người cùng cha tôi đàm phán cho dù thành công, không có sự cho phép của tôi, vô luận bản dự thảo có thế nào thì đều không được phê chuẩn."
Hơi nhíu mày, Lâm Tích Lạc liếc một cái nữ nhân sau lưng, "Muốn gả vào Lâm gia, quyền quyết định cuối cùng vẫn ở trên tay tôi. Cho nên rốt cuộc nên đứng ở bên nào, hẳn không cần tôi nhiều lời, An tiểu thư chắc rõ ràng."
Nói xong, Lâm Tích Lạc nhanh chóng quay về văn phòng.
Lấy điện thoại di dộng ra xem, bên trên xuất hiện mấy cuộc gọi nhỡ, một cái là của Tô Chính Lượng, hai cái của Lỵ Tạp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT