Lễ‌ ‌tang‌ diễn ra không đến một giờ liền kết thúc.‌ ‌

Lưu‌ ‌Thế‌ ‌Quang‌ còn ở lại,‌ ‌nói‌ ‌muốn‌ ‌khuyên‌ ‌‌La‌ ‌Bưu vài câu rồi về sau,‌ ‌Tân‌ ‌Nguyệt‌ nghe vậy ‌liền‌ ‌một‌ ‌mình‌ ra bãi ‌lấy‌ ‌xe trở về.‌ ‌

Lúc‌ ‌này‌ ‌bất‌ ‌quá‌ ‌cũng đã qua 7‌ ‌giờ,‌‌ ‌sắc‌ ‌trời‌ đã ‌hoàn toàn chuyển tối mịt,‌ ‌trong‌ ‌không‌ ‌khí‌ ‌còn‌ mang theo chút hương ẩm ướt.‌ ‌

Giờ này mọi người cũng đã về hết nên bãi đỗ xe chỉ còn vài chiếc xe khá thưa thớt,‌ ‌Tân‌ ‌Nguyệt‌ ‌liếc‌ ‌mắt‌ ‌một‌ ‌cái‌ liền nhìn thấy chiếc xe của mình đang đậu phía bên kia, bên cạnh còn có một người đàn ông không ai khác chính là Dịch Tuyên.‌ ‌

Dịch‌ ‌Tuyên‌ ‌đứng đưa‌ ‌lưng‌ ‌về‌ ‌phía‌ cô‌,‌ nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, ‌hắn ta‌ ‌nghiêng‌ ‌nghiêng‌ ‌đầu nhìn qua‌,‌ trong phút chốc lộ ra ‌sườn‌ ‌mặt‌ ‌đẹp‌ ‌đến‌ ‌rung động lòng người khiến ai nấy đều ‌hít‌ thở‌ ‌không‌ ‌thông.‌ ‌

‌Năm năm dần trôi qua, thiếu niên ngây ngô ngày xưa đã lột xác thành một người đàn ông trưởng thành‌,‌ xử sự chững chạc, hào hoa phong nhã.

Thấy‌ ‌Tân‌ ‌Nguyệt đến,‌ ‌hắn ‌vội‌ vàng ‌đem‌ ‌‌‌tàn‌ ‌thuốc‌ còn đang cháy trên tay ‌nhét‌ ‌ngay vào‌ ‌túi,‌ trở lại trạng thái ban đầu như không có chuyện gì, ưu nhã đem một tay bỏ vào túi quần, sau đó mới xoay người lại đối diện với cô.‌ ‌

Động tác hoảng loạn ấy làm‌ ‌Tân‌ ‌Nguyệt‌ ‌có‌ ‌chút‌ ‌ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục nhấc chân bước qua đó. ‌

“Lễ tang kết thúc rồi sao?”‌ ‌

Dịch‌ ‌Tuyên‌ ‌hỏi.‌ ‌

“Ừm.”‌ ‌

Hai người đứng đối diện nhau, cô vô tình ‌rũ‌ ‌mắt‌ ‌đảo‌ ‌qua‌ cái túi Dịch Tuyên vừa nhét tàn thuốc vào liền không khỏi nhíu mày.‌

“Bỏ ra ngay,‌ không biết như vậy sẽ rất nguy hiểm hả.”‌ ‌

Sau đó cũng không làm ra bất cứ hành động nào‌, ‌chỉ‌ ‌nhàn‌ ‌nhạt‌ ‌nói ra‌ ‌mấy‌ ‌câu ‌này. Bỗng chốc, Dịch‌ ‌Tuyên‌ ‌lại‌ ‌bị‌ ánh mắt của cô thu hút lại về chuyện của 5‌ ‌năm‌ ‌trước.‌ ‌

‌Hôm đó là đêm thi đại học,‌ hắn chán nản đứng trên ban công hút thuốc,‌ vừa ‌thấy‌ ‌Tân‌ ‌Nguyệt‌ từ trong phòng đi ra cũng liền nhanh chóng nhét tàn thuốc còn cháy vào túi như bây giờ.‌ ‌

Khi‌ ‌đó,‌ ‌Tân‌ ‌Nguyệt‌ ‌cũng‌ ‌là‌ ‌dùng‌ ‌ngữ‌ ‌khí‌ ‌như‌ ‌vậy‌ ‌nói‌ ‌với‌ ‌hắn‌.‌

“‌Bỏ ra ngay cho chị.‌”‌ ‌



Bỗng Dịch Tuyên rung động trong giây lát, ‌hoảng‌ ‌hốt‌ ‌cho‌ ‌rằng‌ ‌chính‌ ‌mình‌ ‌vẫn còn là cậu thiếu niên 19 tuổi ngày ấy.‌ ‌

“Nguyệt……”‌ ‌

“Bên‌ ‌kia‌ ‌có‌ ‌thùng‌ ‌rác.”‌

Cố ý phớt lờ lời nói của Dịch Tuyên,‌ ‌cô xoay người lục lọi trong túi xách cuối cùng cũng tìm được chìa khóa xe,‌ ‌sau đó cố ý nhìn hắn một lúc lâu như ‌bảo‌ ‌rằng‌ ‌đấy không phải vị trí mà hắn nên đứng.

‌”Em ‌đứng‌ ‌chắn trước cửa xe như thế sao chị có thể vào xe.”‌ ‌

Dịch‌ ‌Tuyên‌ ‌ngẩn‌ ‌ra,‌ ‌sau đó thức thời chủ động‌ ‌lui‌ ‌sang hai‌ ‌bước.‌ ‌

Tân‌ ‌Nguyệt‌ thấy vậy cũng không nói nhiều,‌ ‌cúi đầu nhanh chóng tiến‌ ‌lên‌ ‌mở‌ ‌cửa‌.

Cho‌ ‌rằng‌ cô hiện tại liền phải rời đi,‌ ‌Dịch‌ ‌Tuyên‌ ‌theo‌ ‌bản‌ ‌năng‌ ‌duỗi‌ ‌tay‌ ‌chống‌ ‌đỡ‌ ‌trên cửa‌ ‌xe.‌ ‌

‌”Chị hiện tại muốn đi đâu?‌ ‌Không‌ ‌cùng ‌bọn người ‌‌Lưu‌ ‌Thế‌ ‌Quang ‌cùng‌ ‌đi‌ ‌ăn‌ ‌cơm‌ ‌sao?”‌ ‌

Tân‌ ‌Nguyệt‌ ‌nhìn‌ tay hắn đang chống ở cửa xe thì chỉ‌ ‌nhàn‌ ‌nhạt‌ ‌nói:‌

‌” Chú Quang còn đang cùng La Bưu nói chuyện ở trong đó,‌ chị ra đây lấy xe về trước.”‌ ‌

Nghe thế cả ‌thể‌ ‌xác‌ ‌lẫn‌ ‌tinh‌ ‌thần‌ Dịch‌ ‌Tuyên‌ ‌như được buông‌ ‌lỏng,‌ nhanh chóng buông cánh tay đang chống ở cửa xe xuống.‌ ‌

Tân‌ ‌Nguyệt‌ ‌nhàn‌ ‌nhạt‌ ‌gật‌ ‌đầu với hắn ta coi như tạm biệt,‌ ‌thoáng chốc tầm‌ ‌mắt‌ ‌lơ‌ ‌đãng‌ ‌nhìn qua mắt trái của cậu ta, động‌ ‌tác‌ bỗng dừng‌ ‌lại một‌ ‌chút.‌ ‌

Mắt trái Dịch Tuyên từ trước tới giờ so với mắt phải có kém đôi chút, tuy cảnh vật nhìn được có hơi mờ nhưng căn bản coi như vẫn còn tạm thấy được,‌ ‌nhưng‌ tình trạng hiện giờ đã hoàn toàn không nhìn thấy, cả ‌con‌ ‌ngươi‌ ‌tựa‌ ‌hồ‌ ‌như bị‌ ‌bịt‌ ‌kín‌ bởi ‌một‌ ‌tầng‌ ‌sương‌ ‌mù‌ ‌dày‌ ‌đặc,‌ ‌xám‌ ‌xịt.‌ ‌

Thấy ánh mắt Tân Nguyệt cứ chăm chú nhìn mình ‌làm‌ ‌Dịch‌ ‌Tuyên‌ ‌cảm thấy‌ ‌bỗng‌ ‌chốc‌ ‌căng‌ ‌thẳng, tay‌ ‌cũng không‌ ‌tự‌ ‌giác‌ ‌mà‌ duỗi thẳng về‌ ‌phía‌ ‌cô như muốn xua tan đi ánh mắt ấy, dẹp bỏ hết cái bầu không khí khó chịu đang diễn ra ‌trước mắt.

“Em còn không vứt nó xuống. Muốn tự thiêu chết mình sao?”‌ ‌

Tân‌ ‌Nguyệt‌ ‌không lạnh không ấm buông câu nói như thế rồi nhanh chóng mở cửa‌ ‌ngồi‌ ‌vào‌ ‌trong‌ ‌xe.‌ ‌

Không lâu sau,‌ ‌cửa‌ xe‌ ‌liền hạ xuống lần nữa.‌ ‌

“Chị có việc đi trước,‌ có chuyện gì lát gặp nhau rồi nói tiếp.”‌ ‌

Nhìn‌ xe cô đã đi xa,‌ ‌Dịch‌ ‌Tuyên‌ vô thức sờ tàn thuốc còn cháy nóng bên trong túi.

Nhưng‌ ‌kì lạ, hắn lại‌ ‌không‌ ‌cảm‌ ‌thấy‌ ‌đau đớn gì cả.‌ ‌

*‌ ‌

Bữa tiệc sau khi tang lễ kết thúc đã được Tần Thừa sắp xếp chu đáo từ sáng sớm, toàn bộ đại sảnh của khách sạn 4 sao bên cạnh đã được bao trọn để tiếp đãi khách khứa.‌

Sân khấu chính trong sảnh tiệc hôm nay được bày biện vô cùng trang trọng, dưới sân khấu chỉ có vài bàn tiệc dành cho sáu người, nhưng vẫn còn dư lại một bàn trống ở phía dưới trông khá kỳ quặc.

Tần Thừa nhìn quanh một vòng các bàn ăn, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng. ‌‌Vốn dĩ anh còn đang lo lắng thiếu chỗ ngồi, nhưng rốt cuộc lại không ngờ rằng với số lượng khách khứa hiện giờ, mỗi người ngồi riêng một bàn vẫn còn dư chỗ, nghĩ tới thế liền vô cùng bất mãn. ‌ ‌

Thậm chí càng không nghĩ tới những người được mời đêm nay lại không tới, trong khi đó những kẻ không được mời cách xa vạn dặm cũng ráng tới cho bằng được, đông đúc như đi trẩy hội.‌

La‌ ‌Bưu‌ ‌và ‌Lưu‌ ‌Thế‌ ‌Quang‌ ‌cùng‌ ‌nhau‌ ‌ngồi‌ ‌ở‌ vị trí ‌chủ‌ ‌vị,‌ ‌sắc‌ ‌mặt‌ ‌đều‌ ‌không‌ ‌quá tốt đẹp, ‌đôi‌ ‌mắt  của La Bưu từ nãy đến giờ vẫn còn đỏ.‌ ‌‌

Hai người dù gì cũng quen biết hơn bốn mươi năm, dù cho hiện giờ có xung đột nhưng tình nghĩa 40 năm đâu dễ gì nói bỏ là bỏ. Nay Dịch‌ ‌Hồng‌ ‌Đức‌ ‌đã qua đời,‌ ‌La‌ ‌Bưu‌ ‌trong‌ ‌lòng‌ ‌có ‌chất chứa bi thương cũng không khó lí giải.

Lưu Thế Quang‌ ‌đem‌ tất cả rượu vang trên bàn đều khui ra,‌ ‌rót cho‌ ‌La‌ ‌Bưu‌ ‌1 ly rồi cùng‌ ‌chính‌ ‌mình‌, hai người cùng nhau ‌ngửa‌ ‌đầu‌ ‌uống‌ ‌cạn.

Hai người vừa uống vừa tâm sự đến khi vừa hết sạch 1 chai rượu trắng, Lưu Thế Quang vỗ vai La Bưu an ủi: “A Bưu, anh cũng nên nhìn về phía trước đi. Con người ta sống trên đời đều khó tránh khỏi cái chết. Bữa tiệc hôm nay coi như là lời tiễn biệt cuối cùng chúng ta dành cho anh ấy, có lẽ cũng giúp cho anh ấy an lòng phần nào. Haizz… Nhớ năm đó khi anh Tân gặp chuyện chỉ có một mình, tôi còn đang ở bên ngoài giải quyết chút chuyện, mọi việc trong gia đình khi đó đều đổ dồn hết lên con bé Tân Nguyệt lúc đó chỉ mới 16 tuổi! “‌

Nghe Lưu‌ ‌Thế‌ ‌Quang‌ ‌nói thế,‌ ‌Dịch‌ ‌Tuyên‌ ‌liền ngước‌ ‌mắt‌ ‌nhìn‌ ‌thoáng‌ ‌qua‌ ‌Tân‌ ‌Nguyệt.‌ ‌

Cô nhẹ nhàng ngồi đó, năm tháng không làm mất đi vẻ đẹp của cô ấy mà càng làm cho vẻ đẹp ấy trở nên mê hoặc hơn, phong thái lạnh lùng và kiêu ngạo, đẹp như một bức tranh thủy mặc. ‌

Bất kể là năm năm trước hay năm năm sau, trái tim hắn không có một ngày nào không rung động vì cô. ‌ ‌

La Bưu sắc mặt lúc này cũng đỏ lên không ít, trong lòng chất chứa một bụng bất mãn, nhìn qua ánh mắt và thái độ của Dịch Tuyên, rốt cuộc vẫn không kiềm được lời nói.

“Uổng công ông cả đời này hi sinh vì gia đình, vì con cháu, nhưng cuối cùng chỉ có mình tôi thật tâm đưa tiễn ông đoạn đường cuối cùng này.”

Dịch‌ ‌Tuyên‌ nghe vậy thì‌ ‌nhíu‌ ‌nhíu‌ ‌mày,‌ ‌lạnh‌ ‌lùng‌ mở miệng:‌

‌”Muốn‌ ‌uống‌ thì sang bên kia mà uống. Nơi này không phải nơi cậu muốn làm gì thì làm.”‌ ‌

Ngay khi hắn ta vừa nói ra, tất cả những người trên bàn đều sửng sốt. ‌ ‌ ‌

Tần Thừa là người đầu tiên nhanh chóng phản ứng, lập tức đứng dậy dìu hai người trung niên đến bàn bên cạnh, liền dặn dò vài người nhân viên phục vụ đem rượu và đồ ăn chuyển lên.

“Thật ngại quá. Bàn chúng tôi bên đó chỉ đãi chút “cháo xứng‌ ‌dưa‌ ‌muối” nên xin được phép không tiếp rượu,‌ mong hai vị cảm phiền sang bên đây dùng bữa, chúng tôi cũng đã chuẩn bị cho hai người một bàn tiệc riêng ở bên này. Xin thứ lỗi cho sự bất tiện của chúng tôi. Chúng tôi nhất định phục vụ hai vị một cách chu đáo!”‌ ‌

‌Tân‌ ‌Nguyệt‌ có chút lo lắng nhìn sang Lưu Thế Quang, vốn dĩ chú ấy nói buổi trưa sẽ đưa cô về công ty một chuyến, nhưng nhìn tình hình hiện tại e rằng chắc chắn là không thể.‌ ‌

Dịch‌ ‌Tuyên‌ bên này thấy thái độ của cô lại nghĩ rằng cô sợ một người sẽ không thể đưa Lưu ‌Thế‌ ‌Quang‌ trở về, vì thế hắn liền nói nhỏ:

“Đừng lo lắng, lát nữa em sẽ cho người đưa chú về nhà. “‌

Tân‌ ‌Nguyệt‌ ‌ngẩn‌ ‌ra một lúc rồi mới‌ ‌gật‌ ‌đầu:‌ ‌”Vậy‌ đành làm phiền em rồi.”‌ ‌

Dịch Tuyên như còn đang muốn nói tiếp điều gì đó nhưng nhìn thấy thái độ khách khí, xa cách của Tân Nguyệt làm cho mọi lời nói đều bị chặn lại ở cổ họng, thái độ của hắn lại trở về vẻ xa cách, lạnh lùng như thường thấy. ‌

Tần‌ ‌Thừa‌ đã an bài ổn thỏa cho hai người kia,‌ ‌vừa ngồi‌ ‌trở‌ ‌lại‌‌ ‌bàn‌ ‌liền cảm thấy bầu‌ ‌không‌ ‌khí‌ ‌như‌ ‌đang chìm xuống có chút căng thẳng, lại liếc qua vẻ mặt lạnh lùng của Dịch Tuyên đang ngồi bên cạnh liền không khỏi trong lòng thở dài một trận. Than ôi, cuối cùng đến lượt anh phải ra tay.

Lúc ‌trước‌ ‌tuy Tân‌ ‌Nguyệt‌ cũng có chút quen biết với‌ ‌anh nhưng ‌không‌ ‌thân thiết nhiều như ‌Lê‌ ‌Thiên‌ ‌Hạo‌ hiện tại,‌ ‌nhưng‌ ‌tốt‌ ‌xấu‌ gì hai người cũng từng coi nhau như bằng hữu thân thiết. Hiện‌ ‌giờ‌ ‌lão‌ ‌hữu‌ ‌gặp‌ ‌mặt,‌ hỏi thăm chuyện tình gần đây cũng không hẳn là việc lớn to tát gì.

Tần‌ ‌Thừa‌ ‌ở‌ ‌trong‌ ‌lòng‌ ‌so‌ ‌đo‌ ‌một‌ ‌phen,‌ cuối cùng quyết định liều một phen hắng giọng mở miệng chào hỏi:

“Khụ khụ khụ, chị Nguyệt, chị về nước khi nào vậy?”

“Tôi vừa về hôm qua.”

Tân‌ ‌Nguyệt‌ ‌ngày‌ ‌hôm‌ ‌qua‌ ‌mới‌ ‌từ‌ ‌nước‌ ‌ngoài‌ ‌trở‌ ‌về,‌ đồng hồ sinh học hỗn loạn khiến cô đau đầu kinh khủng,‌ ‌vừa‌ ‌rồi‌ còn ‌miễn‌ ‌cưỡng‌ cắn‌ ‌một‌ ‌ngụm‌ ‌bánh‌ ‌bao‌ ‌nhân‌ ‌trứng‌ ‌sữa sau đó liền mệt mỏi không muốn động đũa.

Năm năm trước, chỉ bằng khuôn mặt đó cũng đã làm cho Dịch Tuyên đòi sống đòi chết với cô ấy, huống chi 5 năm sau, vẻ đẹp của cô ngày càng trưởng thành và mặn mà hơn, không trách Dịch Tuyên ngày càng say mê cô như điếu đổ, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn loại bỏ những kẻ ngáng đường mình.

Cô cười nhẹ đáp lại, nụ cười nhẹ nhàng tao nhã vừa vặn ‌làm‌ ‌Tần‌ ‌Thừa‌ ‌‌liền‌ ‌ở‌ ‌trong‌ ‌lòng‌ ‌cảm thấy‌ ‌một‌ ‌trận ‌không‌ ‌ổn.

“Chị Nguyệt, chị lần này trở về tính toán ở lại bao lâu?” ‌ ‌

Tân‌ ‌Nguyệt‌ nghe được ẩn chứa lo lắng trong lời nói Tần Thừa, có chút buồn cười hỏi:

“Sao lời này nghe giống như có ý tứ cậu muốn tôi mau chóng rời đi vậy chứ?” ‌

“Ách?‌ ‌Đương‌ ‌nhiên‌ ‌không‌ ‌phải rồi!”‌ ‌

Tần‌ ‌Thừa‌ ‌thề‌ ‌thốt‌ ‌phủ‌ ‌nhận,‌ ‌khẩn‌ ‌trương‌ ‌mà‌ ‌nhìn‌ ‌qua‌ ‌Dịch‌ ‌Tuyên đang ngồi gần đó,‌ ‌thấy‌ ‌ánh mắt ‌lạnh‌ ‌lùng‌ của hắn liếc về phía bên đây,‌ trong lòng lập tức kinh hãi.‌

“Không…Không. Chị đừng hiểu lầm. Ý em không phải như thế! Em…Em chỉ là muốn hỏi nếu chị ở lại đây lâu dài thì có cần em tìm giúp một chỗ ở hay không mà thôi! “‌

Tầm mắt của người nào đó cuối cùng cũng hài lòng dời đi nơi khác. ‌

Tần Thừa liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.‌

“À, thì ra là như thế.”‌ ‌

Tân‌ ‌Nguyệt‌ nhìn thấy biểu tình của anh có chút chật vật liền cố tình kéo dài âm điệu,‌ trong lòng có‌ ‌chút‌ ‌vui‌ ‌sướng‌ ‌khi‌ người‌ khác ‌gặp‌ ‌họa.‌ ‌

Cô‌ ‌nhàn‌ ‌nhạt‌ ‌cong‌ ‌cong‌ ‌khóe‌ ‌môi nói:‌ ‌”Chỗ ở tôi đã sắp xếp xong xuôi hết rồi,‌ ‌bất‌ ‌quá‌ ‌nếu‌ ‌có‌ ‌thể‌,‌ cậu có thể tìm giúp tôi một người giúp việc tin cậy đến phụ giúp tôi trông nom nhà cửa được không?”‌ ‌

“Chị muốn tìm một người giúp việc sao?”

Tần Thừa giật mình như nghĩ đến điều gì đó, liền nhìn chằm chằm hỏi:

“Chị muốn dọn về lại Thanh Vũ Sơn?”

Thanh‌ ‌Vũ‌ ‌Sơn,‌ ‌đó là‌ nơi tiểu khu trước đây Tân Nguyệt từng sinh sống.

‌Dịch‌ ‌Tuyên‌ ‌nghe‌ ‌vậy liền ‌nhìn‌ ‌về phía‌ ‌Tân‌ ‌Nguyệt‌ với ‌ánh‌ ‌mắt‌ thâm trầm khó hiểu.‌Tần‌ ‌Thừa‌ nuốt nước miếng,‌ ‌trong‌ ‌mắt‌ ‌trở‌ ‌nên‌ ‌có‌ ‌chút‌ ‌khó‌ ‌xử.

“‌Ách,‌ ‌cần tìm người giúp việc sao……?”‌ ‌

Tân‌ ‌Nguyệt‌ ‌kỳ‌ ‌quái‌ ‌‌nhìn‌ ‌anh ta:‌ ‌”Sao thế? Rất khó tìm sao?‌ Vậy thì thôi khỏi đi……”‌ ‌

Ngay khi cô định nói không cần làm phiền anh, điện thoại trong túi xách liền đột nhiên vang lên. ‌

Sau khi nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, Tân Nguyệt lập tức đứng dậy và đi sang phía bên kia để nghe điện thoại. ‌

“Sao lại gọi vào lúc này? Hôm nay cảm thấy thế nào, đã ăn cơm chưa?…… “

Cô đi vào góc khuất gần đó để nghe máy, giọng nói không lớn cũng không nhỏ nhưng vẫn đủ để mọi người trong sảnh tiệc đều nghe thấy, đến cả người lúc nào cũng vùi đầu vào ăn như Minh Uy cũng không nhịn được mà ngẩng đầu nghe ngóng.

Không ai khác người gọi đến chính là Triệu Khải.

Tần‌ ‌Thừa‌ ‌có‌ ‌chút‌ ‌lo‌ ‌lắng‌ ‌‌nhìn‌ qua ‌Dịch‌ ‌Tuyên, thấy hắn ‌không‌ ‌hề‌ ‌chớp‌ ‌mắt‌ ‌mà‌ ‌nhìn‌ ‌chằm‌ ‌chằm‌ ‌bóng lưng của Tân‌ ‌Nguyệt‌, ‌biểu‌ ‌tình‌ có chút ‌bướng‌ ‌bỉnh.‌ ‌

” Anh Tuyên‌ ‌……”‌ ‌

Tần‌ ‌Thừa‌ ‌mới‌ ‌vừa‌ ‌mở‌ ‌miệng,‌ nhìn ‌thấy‌ ‌Dịch‌ ‌Tuyên‌ ‌đột‌ ‌nhiên‌ ‌rũ‌ ‌mắt,‌ anh ta khéo léo hiểu ý‌ nên thức thời không lên tiếng.

Đảo mắt lên liền thấy Tân Nguyệt đã cúp máy đang đi về phía bên này, sắc mặt lúc nãy còn hồng hào, sáng sủa hiện tại lại trở nên tái nhợt, đầy vẻ mệt mỏi. Tần Thừa giật mình hỏi thăm. ‌ ‌

“Chị Nguyệt, chị không sao chứ?”

“Không sao, bởi vì lệch múi giờ nên tôi có chút hơi chóng mặt.”

Tân Nguyệt nhìn thoáng qua Lưu Thế Quang còn đang say sưa uống rượu liền xoay người nói với Tần Thừa:

“Tôi có việc phải về trước. Phiền cậu chút nữa có gì cho người đưa chú Quang về nhà giúp tôi.”

“Được rồi, không thành vấn đề, chị cứ an tâm về nghỉ ngơi, chuyện đó cứ giao cho em.”‌ ‌Tần‌ ‌Thừa‌ ‌liên‌ ‌tục‌ ‌gật‌ ‌đầu đáp ứng.

‌”À được rồi,‌ vậy đành làm phiền cậu.”‌ ‌Tân‌ ‌Nguyệt‌ ‌vui vẻ nói cảm ơn,‌ trong lúc đó ‌tầm‌ ‌mắt‌ ‌cũng vô tình lướt‌ ‌qua‌ ‌Dịch‌ ‌Tuyên‌ sắc mặt ‌âm‌ ‌trầm‌ ‌đang đứng bên cạnh, nhưng sau đó cũng nhanh chóng xoay người ra về, không làm ra bất cứ hành động dư thừa nào khác.‌

‌”Vậy tôi‌ ‌xin phép đi trước.”‌ ‌

Tân‌ ‌Nguyệt‌ ‌đi‌ ‌rồi, Dịch‌ ‌Tuyên‌ cũng chán nản nhắm mắt ngã xụi lơ xuống ghế,‌ trong lòng chất chứa nhiều cảm xúc không nói nên lời.

***‌

Đèo: N‌gược anh tôi quá:((((

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play