Chương 831:

 

Lý Mạn Mạn thở dài trong lòng, cô ta cầu nguyện bố mình đừng gán ghép mình với Diệp Phi nữa.

 

Diệp Phi không có để ý đến sắc mặt của Lý Mạn Mạn, anh cầm tài liệu xem một chút, cuối cùng cũng đã hiểu rõ tình huống.

 

Tập đoàn vận tải đường thủy Giang thị nợ tập đoàn Như Ý hai ngàn vạn tiền hàng, đã quá bốn ngày chu kỳ thanh toán.

 

Không đòi lại được số tiền kia thì sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ công trạng của bộ môn.

 

Đây đúng là một việc khó giải quyết, nhưng khi Diệp Phi nhìn thấy người phụ trách của tập đoàn Giang thị thì không kiềm chế được nở nụ cười.

 

“Các người nói đi, phải làm sao bây giờ?”

 

“Nếu như không đòi được tiền thì sẽ ảnh hưởng đến độ hoàn thành công trạng, đừng nói tới chuyện tôi bị phê bình, ngay cả tiền thưởng của các người cũng sẽ mất ráo.”

 

Vương Tông Nguyên nhìn đám người đang im lặng thì vỗ bàn: “Ngay cả can đảm đòi nợ một lần cũng không có à?”

 

Cậu ta vừa nói xong thì mấy chục người nhao nhao phát biểu: “Quản lý Vương, không phải chúng tôi không muốn đòi nợ mà là chuyện này quá nguy hiểm”

 

“Khách chính là kẻ giết người không chớp mắt, những người như chúng tôi mà đối đầu với anh ta thì chẳng có chút phần thắng nào”

 

“Nếu như khiến anh ta không vui thì gãy tay gãy chân chỉ là chuyện nhỏ, không may thì sẽ chìm vào đáy sông đó.”

 

“Tiền lương của chúng tôi một tháng gần một vạn, không muốn lấy tính mạng để mạo hiểm”

 

“Đúng đó quản lý Vương, thân phận của chúng tôi cách đối phương quá xa, đoán chừng còn chẳng thấy được mặt”

 

“Không gặp được là chuyện nhỏ, lỡ đâu anh ta cảm thấy khó chịu, nhấc chân đạp chết chúng ta thì sao”

 

“Tôi cảm thấy chuyện này vẫn nên để hội trưởng Vương ra mặt thì tốt hơn, đại vị của ông ấy ở đó, khách hàng không dám không nể mặt”

 

“Đúng, hẳn là để hội trưởng Vương xử lý chuyện này…”

 

Đám người nhao nhao đề nghị.

 

Vương Tông Nguyên quát: “Chuyện gì cũng đến tay hội trưởng Vương thì còn cần mấy người để làm cái gì chứ hả?”

 

Vẻ mặt của Lý Mạn Mạn hơi do dự: “Quản lý Vương, chủ yếu là chúng tôi thấp cổ bé họng”

 

“Mọi người đừng nói nhảm”“

 

Vương Tông Nguyên nói thẳng: “Ai đòi được món nợ này thì tôi trích cho người đó mười phần trăm”

 

Có thưởng tất có người làm.

 

Chỉ là lần này đám người vẫn im lặng, đúng là mười phần trăm rất hấp dẫn, hai trăm vạn, đó là cả tiền lương mấy năm trời. Nhưng dù gì thì cũng phải còn sống mới tiêu được chứ.

 

“Để tôi đòi món nợ này vậy”

 

Ngay lúc đám người Lý Mạn Mạn im lặng thì bỗng nhiên Diệp Phi đứng lên: “Nhưng mà quản lý Vương đừng quên trích phần trăm cho tôi đấy”

 

Diệp Phi ư?

 

Đồi nợ?

 

Đám người kia nghe thế thì giật mình, sau đó là khịt mũi xem thường.

 

Chắc là thằng nhóc này chưa biết khách hàng là ai nên mới to gan như thế.

 

Lý Mạn Mạn đưa tay kéo Diệp Phi lại, cô ta nói: “Đừng có làm loạn nữa Diệp Phi, nhanh ngồi xuống đi, việc này không phải là việc anh có thể giải quyết”

 

Đầu tiên Vương Tông Nguyên cũng sững sờ, sau đó cười ằ iệp Phi, anh muốn lấy số tiền kia ư?”

 

Diệp Phi gật đầu: “Đúng thế”

 

“Được thôi, giao cho anh nhiệm vụ này, chỉ cần anh đòi lại được thì tôi sẽ trích cho anh mười phần trăm”

 

Đôi mắt Vương Tông Nguyên lóe lên, đây chính là cơ hội để Diệp Phi đi chết: “Hơn nữa tôi đồng ý với anh, sau này không cần phải ngồi trong văn phòng, chỉ cần điểm danh là được”

 

“Quản lý Vương, Diệp Phi chỉ là xúc động nhất thời mà thôi, anh ta từ nơi khác tới sao có thể đi đòi nợ được chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play