Chương 803:

 

Chỉ là, đúng lúc này, Diệp Phi đột nhiên há mồm, vô số mảnh vụn táo phun ra.

 

Bạch U vô thức nghiêng đầu, và động tác chậm lại nửa nhịp.

 

Gần như cùng lúc đó, một lòng bàn tay bay ra, nắm lấy cổ chân của Bạch U.

 

Không xong rồi! Sắc mặt Bạch U thay đổi, muốn rút về nhưng quá trễ.

 

Diệp Phi dùng một tay hất lên.

 

Khục!

 

Tiếng kêu giòn tan, mắt cá chân của Bạch U bị gãy, thêm năm lỗ máu, sau đó thân thể chấn động, hung hăng đập vào cửa sổ.

 

Cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn đập ầm ầm, có một vết nứt như mạng nhện.

 

Cột sống của Bạch U cũng bị cửa sổ kiểu Pháp va vào, gãy xương.

 

Vết thương lại chảy máu.

 

“A…” Bạch U đau đớn, phát ra tiếng gào thê lương, giống như rắn hay bọ cạp, theo bản năng mà di chuyển! Đồng thời, bà ta duỗi tay phải ra, cố gắng tìm ra con rắn và côn trùng.

 

Nhưng bà ta chưa kịp bố trí vật đọc, Diệp Phi đã nhanh chóng vọt đến.

 

Một cước hung hăng đạp xuống.

 

Răng rắc!

 

Cổ tay của bà ta gãy lại hét lên một tiếng thê thảm.

 

Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người có mặt đều choáng váng.

 

Không ai ngờ Bạch U khí thế như vậy lại bị Diệp Phi đánh lại không chút khó khăn.

 

Không chịu nổi một kích.

 

Hai chiêu.

 

Chỉ hai chiêu, Diệp Phi đã đánh cho Bạch U, kẻ thù mà nhà họ Tống phải kiêng kị thê thảm như chó chết.

 

Toàn bộ đại sảnh lúc này lặng ngắt như tờ.

 

Có điều, chuyện còn chưa kết thúc.

 

Khi Bạch U chịu đựng đau đớn lấy ra một con bọ cạp, lại bị Diệp Phi giẫm gãy tay, nát cả con bọ cạp.

 

Sau đó, anh đạp một cước lên đầu Bạch U.

 

Nhẹ nhàng giống như giãm một con giun con dế.

 

Diệp Phi nhìn về phía cổng, lạnh nhạt cười: “Miêu Phượng Hoàng, còn chưa lăn ra à?”

 

Ngay khi tiếng nói vừa dứt, ngoài của liền thổi vào một làn khói trắng, nháy mắt bao phủ khắp mặt đất trống.

 

Hơn hai mươi tên vệ sĩ đều ngã xuống đất kêu thảm, từng người che lấy cổ họng run rẩy, vẻ mặt cực kỳ thống khổ.

 

Bọn Tống Kim Ngọc còn chưa nhìn ra cái gì, các tay súng nhà họ Tống trên cầu thang cũng ngã xuống, bộ dạng sống không bằng chết.

 

Trong làn khói trắng mù mịt, con cháu nhà họ Tống và các nhân viên y tế lần lượt ngã xuống đất.

 

Đối phương từ đầu đến cuối không thấy bóng người, chỉ nghe thấy một tiếng chuông vang lên không ngừng.

 

“Bang” Khi tiếng chuông càng ngày càng lanh lảnh, thân ảnh của khoảng hơn chục vệ sĩ nhà họ Tống che miệng và bịt mũi run rẩy, không rên một tiếng ngã xuống ở lối vào đại sảnh.

 

Sau đó, một người con cháu họ Tống đang lắc lư bị đá trên không, ngã xuống đất, giãy giụa mấy vòng, cũng không có động tĩnh gì.

 

Ngay sau đó, một bà lão mặc trang phục Miêu xuất hiện trong sảnh lớn.

 

Không biết bà ta vào bằng cách nào.

 

Bà lão mặc trang phục Miêu khoảng chừng sáu mươi tuổi, khuôn mặt trắng bệch, cả người trên dưới rất âm trần, nhìn qua cứ như từ dưới mộ mới leo lên vậy.

 

“Miêu Phượng Hoàng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play