Chương 801:

 

Chu Trường Sinh vô cùng ngạc nhiên, ông nghĩ Diệp Phi sế thể hiện kỹ năng của mình vào thời điểm quan trọng và giải cứu Tống Vạn Tam trở lại, cho mọi người một cái vả mặt.

 

Kết quả là Diệp Phi bảo rằng không thể cứu được.

 

Điều này khiến ông ngạc nhiên, cậu Diệp không ra bài theo lẽ thường à.

 

“Tít…” Gần như một giây, dụng cụ đo nhịp tim hiện hệ số không, một đường thẳng đánh vào mắt mọi người.

 

Chết rồi, chết không còn nhịp tim, Tống Vạn Tam thật sự không cứu được.

 

Tống Kim Ngọc bật khóc: “Bố…

 

Đám con cháu của nhà họ Tống cũng quỳ xuống: “Ông cụ…”

 

Hoa Thanh Phong và những người khác cũng lộ vẻ buồn bã: “Ông Tống đi rồi”

 

Chu Trường Sinh cũng cúi đầu trước Tống Vạn Tam.

 

“Ai nói ông cụ đã chết?

 

Ngay khi mọi người đang im lặng, cô y tá béo sững sờ phản ứng lại, gào lên với Tống Vạn Tam: “Không chết được, ông không chết, còn chưa tới ngày mười tám”

 

“Ông chết, tôi biết ăn nói thế nào”

 

“Tôi sẽ không để cho ông chết, tôi sẽ không để cho ông chết…” Bà ta bóp miệng Tống Vạn Tam, trên tay phải lộ ra một cái chai nhỏ, chuẩn bị rót vào miệng Tống Vạn Tam.

 

Đúng lúc này, Diệp Phi bước tới mà không nói lời nào, Ngư trường kiếm lặng lẽ không tiếng động đâm vào giữa lưng bà ta.

 

Một dòng máu tươi phun ra.

 

“A…” Y ta béo kêu thảm một tiếng, ngã ra, vẻ mặt phãn hận nhìn Diệp Phi: “Cậu đâm tôi?”

 

“A…” Thấy Diệp Phi đã thương người, y tá béo đổ máu không ngừng, mọi người lập tức xôn xao, lùi lại phía sau.

 

Mấy người phụ nữ thì hét lên.

 

Mặc dù không biết vì sao Diệp Phi đánh thương người y tá nhưng vệ sĩ nhà họ Tống nhanh chóng phản ứng, bảo vệ trước đám con cháu nhà họ Tống, rút vũ khí về Diệp Phi.

 

Sắc mặt Tống Kim Ngọc trầm xuống: “Cậu trai trẻ, rốt cuộc cậu định làm gì?”

 

Vệ sĩ đằng đằng sát khí, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Phi, tùy thời tấn công.

 

“Vây tôi làm gì? Các người nên bắt bà ta lại.”

 

Diệp Phi cười khẩy nhìn y tá béo: “Có phải không, Bạch U?”

 

Nghe được cái tên này, đám con cháu nhà họ Tống nháy mắt thay đổi sắc mặt, như lâm vào đại dịch, ai cũng biết Bạch U là một trong hai tướng tài của Miêu Phượng Hoàng.

 

“Bạch U?”

 

Tống Kim ngọc cũng nheo mắt: “Cậu trai trẻ đang nói bậy bạ gì vậy?”

 

Trần Tế Giới cũng nuốt nước miệng: “Một y tá già muốn cứu ông Tống, sao có thể là kẻ thù của nhà họ Tống?”

 

Vừa rồi huyên náo, nhiều người không nghe được y tá béo kêu tó.

 

“Bạch U cứu ông Tống vì không muốn ông ta chết bây giờ, nếu không ngày mười tám tế bái sẽ mất đi ý nghĩa”

 

Diệp Phi nhìn y tá mập mạp: “Nếu mọi người không tin bà †a là Bạch U, thì hãy lục soát bà ta, nhất định sẽ tìm được những thứ như cổ trùng”

 

Tống Kim Ngọc và họ nhìn chằm chằm vào y tá béo, họ thấy rằng túi của bà ta có thật nhiều thứ, còn có một chút lạnh lẽo bao quanh.

 

Y tá mập mạp không phản bác, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Phi.

 

Đôi mắt bà ta hằn học, căm thù và lạnh lùng đến khó tả.

 

“Nhìn tôi? Hận tôi? Không có ý nghĩa gì hết, vì bà là tù nhân”

 

Diệp Phi cười nhạt: “Thanh kiếm vừa rồi đủ để giết chết nửa đời bà. Sở dĩ tôi không giết bà vì còn muốn hỏi Miêu Phượng Hoàng ở đâu.”

 

Y tá béo nghiến răng: “Kẻ tiểu nhân dùng thủ đoạn đâm sau lưng”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play