Chương 2470

Có điều những điều mà Hàn Tứ Chỉ nói cũng có lý, Diệp Phi (Phàm) là quốc sĩ Thần Châu, thân phận đặc biệt, có thể mời được đến đây đã tốn không ít quan hệ rồi, nếu muốn ra tay thì phải làm xong các trình tự.

Cô ta hy vọng có thể gi ết chết Diệp Phi (Phàm) để trả thù cho Tần Cửu Thiên, nhưng cũng không hy vọng mình dính vào rắc rối.

Sau khi suy nghĩ, ánh mắt cô ta hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Phi (Phàm): “Tôi tạm thời giữ lại cánh tay này cho anh, trước khi anh bị định tội và xử bắn, tôi sẽ chặt nó xuống để bồi tội.”

Hơn hai mươi năm nay, cô ta luôn là một công chúa kiêu ngạo, chỉ có cô ta khinh thường người khác, chưa bao giờ bị người ta cợt nhả thế này.

Nghĩ đến cái bóp mặt vừa rồi của Diệp Phi (Phàm), cô ta hận không thể bẻ gãy từng ngón tay của anh.

“Định tội danh cho tôi? Có phải suy nghĩ quá hão huyền rồi không?”

Diệp Phi (Phàm) không thể tin nổi cười: “Có lẽ đến sáng tôi có thể nghênh ngang rời khỏi nơi này đấy.”

“Rời khỏi á? Mơ đi.”

Tề Khinh Mục nhìn Diệp Phi (Phàm) nói từng từ một: “Hơn năm giờ chiều tài khoản của Đường Phi nhiều hơn bảy tỷ, tài khoản chuyển khoản là tài khoản riêng của Đường Nhược Tuyết.”

“Trong điện thoại của cậu ta, cũng có tin nhắn Đường Nhược Tuyết ra lệnh cho cậu ta theo dõi Tần Cửu Thiên.”

“Cậu ta còn thừa nhận là do anh và Đường Nhược Tuyết xúi giục cậu ta giết Tần Cửu Thiên để diệt trừ hậu họa.”

“Anh cảm thấy, anh và Đường Nhược Tuyết có thể không liên quan đến việc Đường Phi giết người sao?”

“Diệp Phi (Phàm), tôi biết anh đang nghĩ cái gì, trong lòng anh nhất định đang cảm thấy, chúng tôi bắt anh và Đường Nhược Tuyết là việc công báo thù riêng, đòi lại công đạo cho đám người Diệp Phi (Phàm) Dương.”

“Tôi nói cho anh biết, chúng tôi quả thật rất tức giận về việc anh khiến Diệp Phi (Phàm) Dương vào tù, tôi còn hận không thể chém anh thành nhiều mảnh vứt xuống đáy sông.”

“Nhưng cho dù chúng tôi có mất đi lý trí cũng sẽ không lấy Diệp Đường ra đối phó với anh.”

“Ngoại trừ việc giết gà phải dùng đến dao mổ trâu, còn là vì Diệp Đường làm việc công, anh lại có thân phận là Quốc sĩ, chúng tôi không thể lợi dụng đế trả thù riêng được.”

“Có biết tại sao Hằng Điện lại cho phép chúng tôi bắt anh không? Biết tại sao bà Triệu không đứng ra bảo vệ anh không?”

“Không phải bọn họ sợ Diệp Đường, cũng không phải bọn họ không muốn xung đột với Diệp Đường, mà là chúng tôi có lý, chúng tôi có chứng cứ.”

Tề Khinh Mục đánh vào lòng tự tin của Diệp Phi (Phàm): “Hầu Môn sâu như biển, nếu như không nắm chắc, chúng tôi sẽ không đưa anh đến đây đâu.”

Diệp Phi (Phàm) bình tĩnh nhìn Tề Khinh Mục: “Nếu như các người có năng lực như vậy, vậy chắc đã biết rõ tôi và Đường Nhược Tuyết là vô tội rồi chứ.”

“Người không phải do chính tay các người giết, nhưng Đường Phi thực sự là thân tín của Đường Nhược Tuyết, còn có tin nhắn và chuyển khoản nữa, sao có thể chứng minh không liên quan đến các người được chứ?”

Tề Khinh Mục chậm rãi đi vòng quanh Diệp Phi (Phàm), lạnh giọng nói: “Còn có, ông Tần đức cao vọng trọng, ông ấy đã làm cho nước Dương ba mươi năm, có rất nhiều đóng góp.”

Cô ta đứng trước Diệp Phi (Phàm) nhìn anh: “Ông ấy yêu thương cháu trai, người tóc trắng tiễn kẻ đầu đen, nếu chuyện này không được đưa ra ngoài ánh sáng, thì Diệp Đường sao cho thể giải thích với ông ấy được chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play