Chương 2465

Khi ông ta vừa dừng lại, khóe miệng trào máu, đồng thời, một thanh kiếm đè lên cổ họng của ông ta.

Lạnh lùng, tê buốt.

Diệp Trấn Đông nhàn nhạt nói: “Hai năm trăm trôi qua thì thế nào chứ? Phế vật vẫn là phế vật, vua giết người vẫn là vua giết người thôi.”

Sắc mặt ông Lệ tái nhợt như tờ giấy.

Bực mình.

Xấu hổ.

Tuyệt vọng.

Sao khoảng cách giữa con người với nhau mà lại lớn như vậy chứ?

Hai mươi năm nay, ông ta vẫn luôn luyện tập ngày đêm, nhưng không ngờ vẫn không thể chặn được một kiếm của Diệp Trấn Đông.

Mí mắt của đám người Vệ Hồng Hồ giật giật, vô cùng yên lặng, vừa tức giận vừa sợ hãi, cố gắng kiềm nén.

Nhưng cho dù bọn họ có bao nhiêu không thể tin nổi, có bao nhiêu ngạc nhiên, thì ông Lệ cũng đã bị đánh bại rồi.

Tối nay coi như là vô cùng mất mặt rồi.

“Đồng nghiệp năm xưa, tối nay tôi cảnh cáo ông, dám động đến tôi, thì sẽ g iết chết không luận tội.”

Cổ tay Diệp Trấn Đông khẽ động, lưỡi kiếm rơi xuống.

Ngón tay cầm kiếm của ông Lệ bị cắt đứt, màu tươi chảy đầm đìa.

“Bốp bốp bốp.”

Diệp Trấn Đông xoay người, hơn hai người xung quanh ông bị đá bay ra ngoài, xương sườn bị gãy, máu phun ra.

Khi bọn họ ngã trên đất r3n rỉ, Diệp Trấn Đông đi vào Kim Chi Lâm, hai tay để sau lưng, dáng vẻ bình thản, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Vệ Hồng Hồ đau đớn giãy dụa đứng dậy, gương mặt cao ngạo ngông cuồng tràn đầy sợ hãi, bây giờ anh ta mới biết, vua giết người của Diệp Đường là bất khả chiến bại.

Ông Lệ tái nhợt nhìn Diệp Trấn Đông, trong lòng tràn đầy tức giận nhưng không dám hét lên.

“Cút.”

“Trước khi các người lấy được Đường lệnh, nếu còn đám đến Kim Chi Lâm gây sự, thì đừng trách Diệp Trấn Đông tôi không niệm tình cũ.”

Diệp Trấn Đông không thèm nhìn đám người ông Lệ lấy một cái, xoay người đi đến quầy thuốc của mình, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khóe miệng ông Lệ mấp máy, sau đó nhấc ngón tay lên ra lệnh: “Giải tán.”

Đám người Vệ Hồng Hồ đến nhanh mà đi cũng nhanh, chớp mắt đã biến mất không còn dấu vết. Nếu như ở cửa không lưu lại vết máu, e rằng sẽ không ai có thể nghĩ rằng ở đây đã từng xảy ra ẩu đả.

“Cô Đường, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Sau khi đám người ông Lệ rời đi, Hoa Yên Vũ và Tôn Bất Phàm chạy đến bên cạnh Đường Nhược Tuyết hỏi.

“Sao Đường Phi lại muốn giết người của Diệp Đường vậy?”

Đường Nhược Tuyết đã ở Kim Chi Lâm mấy ngày, cho nên Tôn Bất Phàm đều đã quen biết mấy vệ sĩ bên cạnh Đường Nhược Tuyết, ví dụ như Đường Thất và Đường Phi.

Đường Phi giống với Đường Thất, lúc đầu được Đường Nhược Tuyết chọn trong danh sách trẻ mồ côi, không chỉ thân thủ tốt, kỹ năng lái xe cũng rất giỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play