Chương 2459

“Tôi không thẹn với lòng. Diệp Đường không phải là nơi giết người bừa bãi. Chỉ cần làm rõ mọi chuyện, nói không chừng trước khi trời sáng tôi sẽ về.”

“Sau khi tôi đi, chị vẫn có thể liên lạc với chú Mặc và bà Triệu.”

Anh động viên người phụ nữ: “Bọn họ biết chuyện sẽ xem kỹ chuyện này.”

Tống Hồng Nhan níu lấy quần áo của Diệp Phi (Phàm): “Diệp Phi (Phàm).”

Diệp Phi (Phàm) ôm Tống Hồng Nhan thật chặt, sau đó quay lại vào trong Hummer với Hàn Tứ Chỉ.

Với một tiếng nổ lớn, chiếc xe lao ra khỏi tầm nhìn của Tống Hồng Nhan.

“Diệp Phi (Phàm).”

Nhìn Diệp Phi (Phàm) biến mất, Tống Hồng Nhan cảm thấy trong lòng như mất đi một thứ gì đó.

Sau đó, cô vội vàng lấy điện thoại di động ra gõ một dãy số, hi vọng bà Triệu giải quyết việc này.

“Số điện thoại bạn gọi đã tắt máy.”

Giọng nói tổng đài khiến trái tim Tống Hồng Nhan chợt chìm xuống, cô không thể liên lạc được với bà Triệu.

Cô gọi một số khác, ngón tay run rẩy gọi cho Mặc Thiên Hùng.

“Số điện thoại bạn gọi không nằm trong vùng phủ sóng.”

Làm sao có thể như vậy? Làm sao có thể?

Sự hoảng loạn chưa từng có trong lòng Tống Hồng Nhan, cô không thể liên hệ với hai con át chủ bài khiến cô cảm thấy tình hình đang dần vượt quá sức tưởng tượng của mình.

Cô đã gọi cho bà Triệu và Mặc Thiên Hùng mười mấy lần, nhưng người bên kia đã tắt máy hoặc không ở trong khu vùng phủ sóng.

“Không, không thể như vậy.”

Nhìn thấy đã hơn hai mươi phút trôi qua, Tống Hồng Nhan lo lắng cho Diệp Phi (Phàm) hét lên, sau đó gọi cho mẹ mình.

“Không phải nói bố con thần thông cường đại, quyền cao chức trọng sao? Mẹ nhờ ông ta cứu Diệp Phi (Phàm) khỏi Diệp Đường, cứu cậu ấy. Ông ta cứu được Diệp Phi (Phàm), con sẽ nhận ông ta là bố.”

Sau khi hét lên, Tống Hồng Nhan ngã xuống đất, nước mắt tuôn như mưa, như thể cô đã mất hết sức lực.

“Hu hu.”

Gần như cùng một lúc, bệnh nhân đã tản ra ở cổng phòng khám Kim Chi Lâm, thì đột nhiên năm sáu chiếc Hummer màu trắng lao tới.

Tôn Bất Phàm và Hoa Yên theo bản năng nhìn xung quanh.

Cửa xe mở ra, hai mươi mấy nam nữ đằng đằng sát khí mặc đồ đen bước ra.

Sau đó, Vệ Hồng Hồ mặc vest trắng cũng bước ra.

Bên cạnh anh ta có một ông lão áo xám, hơn năm mươi tuổi, chỉ có một bên tai, nhìn như một bộ xương, rất âm trầm.

Vệ Hồng Hồ nhổ miếng trầu trong miệng ra, hung ác nhìn Kim Chi Lâm rồi ra lệnh cho hơn hai mươi người xung quanh.

“Đường Nhược Tuyết hợp tác với Diệp Phi (Phàm) để giết em trai của Diệp Đường là Tần Cửu Thiên, các người bao vây Kim Chi Lâm lại cho tôi. Bằng mọi giá phải tìm bằng được Đường Nhược Tuyết cho tôi.”

Anh ta khịt mũi: “Gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ.”

Hơn hai mươi người đồng thanh trả lời: “Vâng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play