Dường như đúng lúc này, vốn dĩ Ngưu Ma Vương đang vọt tới một nửa đột nhiên thân hình chấn động, tứ chi mềm nhũn, bùm một tiếng té ngã trên đất.

Loại cảm giác này giống như bị cứng dây thừng mà ngã vậy.

Tốc độ kinh người, còn khiến cho thân hình khổng lồ nó nhảy về phía trước xa hơn mười mét, vừa lúc ngã đã nhảy dựng ở trước mặt Ngưu Phá Trúc.

Dường như cùng thời khắc đó, đôi mắt đầy máu của Ngưu Ma Vương trào ra máu tươi, miệng mũi cũng theo đó mà phun ra một cổ máu tươi.

Tứ chi càng không chịu khống chế mà run rẩy, giống như đã gặp phải điện giật vậy.

Không chờ bọn người Tần Cửu Thiên kịp phản ứng lại, tứ chi Ngưu Phá Trúc đã nghiêng về một hướng, đầu cúi xuống.

Dùng đôi sừng của mình đâm vào cổ Ngưu Ma Vương.

“Phụt.”

Một cổ máu tươi lớn từ cổ Ngưu Ma Vương phun ra, nó liều mạng giãy giụa muốn rời khỏi, bất đắc dĩ lại bị Ngưu Phá Trúc gắt gao ngăn chặn.

Máu tươi rất nhanh đã chảy đầy cả ra đất.

Ước chừng một phút sau, trên người Ngưu Ma Vương đã dính đầy máu, cái đuôi hung hăng vẫy lên vẫy xuống, sau đó nó cũng không còn nhúc nhích.

Mà một đôi mắt trâu trước sau vẫn trừng lớn.

Đây là dáng vẻ chết không nhắm mắt.

“Ô.”

Ngưu Phá Trúc rút ra một sừng, thân hình nhuốm đầy máu, sau đó nó phát ra một tiếng rít gào.

Tiếng huýt gió vang lên rung trời.

“A!”

Có một sự im lặng chết chóc giữa các khách mời, thật khó tin khi thấy cảnh này.

Chiến thắng của Ngưu Phá Trúc nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Không ai có thể tưởng tượng được nhỏ bé như Ngưu Phá Trúc lại có thể g iết chết Ngưu Ma Vương, hơn nữa lại là đánh trả sau khi bị đẩy vào đường cùng.

Chỉ là cho dù không tin thế nào thì sự thật đẫm máu đang ở trước mắt.

Ngưu Ma Vương đã chết, Ngưu Phá Trúc thì đang đứng yên lành, hiên ngang.

Tần Cửu Thiên cùng nhóm mặt trầm như nước, như thể vừa ăn phải một con mèo chết, mắt nhìn chằm chằm vào Ngưu Ma Vương đã chết.

“Đã thắng, chúng ta đã thắng.”

Đường Nhược Tuyết không khỏi hét lên, khuôn mặt xinh đẹp vui vẻ kéo cánh tay Diệp Phi (Phàm).

Đường Thất và những người khác cũng rất vui mừng.

“Tối nay ăn mừng, hiện tại tính sổ đã.”

Diệp Phi (Phàm) cười với Đường Nhược Tuyết, sau đó lấy súng từ tay Đường Thất, giấu vào trong tay áo rồi chậm rãi đi về phía Tần Cửu Thiên.

Nhìn Diệp Phi (Phàm) đi về phía mình, Tần Cửu Thiên nhếch khóe miệng hai lần, sau đó cười lạnh không nói.

“Các người không biết xấu hổ còn tới thu nợ sao?”

“Các người dùng độc tố trên Ngưu Phá Trúc, mượn va chạm truyền nó cho Ngưu Ma Vương.”

“Thắng vô sỉ như vậy còn không biết xấu hổ qua đây thu tiền sao?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play