Chương 2410

“Cho nên cảnh sát không tìm được chứng cứ giết người của Đường Hải Long, thì sẽ cáo buộc một tội danh khác, cho dù thế nào cũng sẽ bị giam giữ mấy năm.”

Cô ta thản nhiên cười: “Với tích cách của Đường Hải Long, mấy tội danh nhỏ, e rằng hai bàn tay cũng không thể đếm hết được.”

“Tôi hiểu rồi.”

Đường Nhược Tuyết cầm nước ô mai chìm vào suy tư, cách mà Tống Hồng Nhan nói quả thật có thể khiến Đường Hải Long không thể vực lại được, cũng có thể giải quyết được nguy cơ tiềm ẩn của mình.

Chỉ là phương pháp này trái ngược với tác phong làm việc của cô, Đường Nhược Tuyết cảm thấy mình không làm được việc mua chuộc người bên cạnh Đường Hải Long.

Cô nhìn Tống Hồng Nhan rồi nói một câu: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”

Tống Hồng Nhan cười rất tươi: “Nhìn biểu cảm của cô hình như là muốn từ chối ý kiến của tôi? Là khinh thường hay là niệm tình cũ?”

“Chỉ là cho dù thế nào cũng được, bỏ qua lần này, cô muốn đối phó với Đường Hải Long cũng sẽ rất khó đấy.”

“Bão tố, thật sự sắp đến rồi.”

Tống Hồng Nhan nhìn tia chớp trên bầu trời, uống cạn ly rượu rồi quay người rời đi.

Mười giờ tối, Diệp Phi (Phàm) tắm xong đi ra, vừa nhìn đã thấy Tống Hồng Nhan đang đứng dựa vào cửa, mỉm cười nhìn mình.

Diệp Phi (Phàm) cười: “Chị Nhan đã muộn thế rồi còn có chuyện gì chứ?”

“Nếu như tôi nói tôi qua đây muốn cậu lấy thân báo đáp, cậu có làm hài lòng tôi không?”

Tống Hồng Nhan giẫm đôi dép lê bước tới, sau đó lại gần Diệp Phi (Phàm) ngửi nhẹ: “Thật nóng thật thơm, đúng lúc có thể ăn cậu.”

Cô ta trở tay đóng cửa lại, không để người khác nhìn thấy tình hình trong phòng.

Diệp Phi (Phàm) cười: “Chị Nhan đừng đùa nữa, vết thương ở bụng chị còn chưa khỏi, lấy cái gì để ăn tôi chứ?”

“Nói đi, đến tôi em có chuyện gì?”

Anh vừa lau tóc vừa ra hiệu cho Tống Hồng Nhan ngồi xuống: “Chỉ cần tôi có thể giúp được, chị cứ việc nói đi.”

Anh do dự một lúc, muốn mở cửa phòng, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.

“Cậu là muốn Đường Nhược Tuyết nhìn thấy phòng của tôi, hay là muốn bị cô ấy phát hiện ra muộn thế này rồi mà tôi còn đến đây?”

Tống Hồng Nhan trêu đùa, sau đó đè Diệp Phi (Phàm) xuống ghế, cầm máy sấy sấy tóc cho anh.

Bàn tay ngọc ngà mảnh khảnh xoa đầy Diệp Phi (Phàm), khiến anh có một cảm giác không thể tả được.

Diệp Phi (Phàm) lúng túng cười, chuyển đề tài: “Chị Nhan đến đây là vì chuyện của Đường Hải Long sao?”

“Thông minh.”

Tống Hồng Nhan nở một nụ cười, ngón tay luồn qua tóc Diệp Phi (Phàm): “Khi ăn cơm, tôi có khuyên người cậu thích nên đuổi cùng giết tận, đẩy cái loại khốn nạn như Đường Hải Long xuống vực sâu, không cho anh ta cơ hội để vực lại.”

“Nhưng người cậu thích lại không hề đồng ý, có lẽ là do niệm quan hệ máu mủ giữa mười ba chi, cũng có lẽ do tác phong làm việc của cô ta không hợp với đuổi cùng giết tận.”

Cô ta nói rõ ý đồ: “Tóm lại, cô ta có khả năng cao sẽ không thừa thắng xông lên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play