Chương 2386

Nghe thấy đối phương cố giả vờ nói tiếng Anh, Đường Nhược Tuyết khẽ cau mày, cũng dùng tiếng Anh quát: “Tôi nói là các người làm gì ở đây?”

Người phụ nữ tóc ngắn cười lạnh một tiếng, đáp lại bằng tiếng Anh: “Chúng tôi đến thăm họ hàng thân thích. Có chuyện gì vậy?”

“Đây là khu cách ly của bệnh viện.”

“Nhất định phải hẹn trước mới được đến thăm.”

“Hơn nữa cô nói cô là người thân, vậy cô là loại họ hàng nào? Tên người đó là gì? Được đưa vào khi nào?”

Đường Nhược Tuyết bình phục lại sau khi mang thai, khuôn mặt xinh đẹp trầm xuống liên tục đặt câu hỏi cho hai người.

Những bệnh nhân này bị Đường Hải Long lợi dụng, chính là bị người nhà bán cho Đường Hải Long làm quân cờ và lợi dụng kiếm một chút tiền.

Bọn họ vứt bỏ gánh nặng này còn không kịp, nào còn tới đây để thăm người nhà.

“Cô là ai? Cô có quyền gì mà chất vấn bọn tôi?”

Ban đầu người phụ nữ tóc ngắn sửng sốt, sau đó đối đầu gay gắt: “Nhìn bộ dạng các người cũng không phải là cảnh sát, lại càng không phải bác sĩ. Vậy có tư cách gì mà hỏi chúng tôi?”

Người đàn ông gầy gò cũng cau có hét lên: “Đừng có xen vào chuyện của người khác.”

Bộ dạng của bọn họ trông rất khó chịu, dường như trách Diệp Phi (Phàm) và Đường Nhược Tuyết quấy rầy chuyện tốt của bọn họ.

Diệp Phi (Phàm) nhíu mày nhìn lướt qua hai người. Mặc dù đối phương đeo khẩu trang không thể nhìn rõ mặt, nhưng khí chất và khả năng ứng biến không có người bình thường nào có thể so sánh được.

Đặc biệt người phụ nữ tóc ngắn, dáng người trông nhỏ nhắn, mặc bộ quần áo bảo hộ không vừa, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác cô ta rất linh hoạt, giống như một ngọn núi lửa sẽ phun trào bất cứ lúc nào.

“Đừng nói lời vô nghĩa nữa.”

Lúc này, Đường Nhược Tuyết ho khan một tiếng, gõ ngón tay vào điện thoại trong lòng bàn tay người phụ nữ: “Xóa ảnh cho tôi.”

“Ảnh? Ảnh gì cơ?” Người phụ nữ tóc ngắn vèo một cái đã giấu điện thoại di động đi.

“Đừng nói tôi không có chụp ảnh, cho dù tôi có chụp ảnh, dựa vào cái gì tôi lại phải đưa cho cô?”

Cô ta vẻ mặt khinh thường nhìn Diệp Phi (Phàm): “Chúng tôi làm việc, không tới lượt mấy người khua chân múa tay.”

“Đây là khu cách ly của bệnh viện, tất cả các thứ liên quan đến bệnh nhân đều phải giữ bí mật.”

“Hơn nữa tầng này đã được chúng tôi dùng để chuyên khám và chữa bệnh cho một nhóm bệnh nhân đặc biệt. Vì vậy chúng tôi có quyền từ chối người nhà đến thăm hoặc chụp ảnh.”

Diệp Phi (Phàm) vẫn kiên nhẫn giải thích: “Chúng tôi không biết thân phận của các người là gì, nhưng vẫn mong các người phối hợp để không gây mất trật tự ở đây.”

Đã một khoảng thời gian anh không nói tiếng Anh, chỉ vì giải quyết chuyện này nên đành phải cố gắng sắp xếp lại từ ngữ để đáp lại.

“Anh nói không được chụp là không được chụp sao, anh định làm gì? Tại sao lại can thiệp vào quyền tự do của chúng tôi?”

Người phụ nữ tóc ngắn khinh thường hừ một tiếng với Diệp Phi (Phàm): “Chiến Phi Tường, chúng ta đi.”

Người đàn ông gầy gò gật đầu: “Được, Mộ Hướng Tây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play