Chương 2350

“Sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt được tên bụng dạ khó lường này.”

“Trong cuộc hỗn loạn đầy sóng gió phong ba này, cho dù là gia đình nhà họ Dương, gia đình nhà họ Diệp, Đường Môn, hay gia đình nhà họ Uông, đều bị tổn thất nặng nề.”

“Sản nghiệp của gia đình nhà họ Dương đã được chấn chỉnh toàn bộ, tất cả các khách sạn liên quan đến sòng bạc đều bị phong tỏa, ba mươi hoặc tám mươi người đã bị cảnh sát bắt giữ, và Dương Phá Cục phải ngồi tù ít nhất là mười năm.”

“Về phía gia đình nhà họ Diệp, bọn Diệp Phi (Phàm) Dương trở về Trung Quốc lần này chính là để suy nghĩ đến việc xâm nhập vào một số sản xuất công nghiệp quốc nội và truyền bá những lặt vặt của gia đình nhà họ Diệp vào lãnh địa quốc nội.”

“Hiện tại đã xảy ra chuyện như thế này, không chỉ tất cả mọi thứ sẽ bị tan tành thành mây khói mà ngay cả Diệp Phi (Phàm) Dương cũng sẽ bị giam cầm.”

“Danh tiếng của Diệp Đường cũng sẽ bị tổn hại.”

“Gia đình nhà họ Uông, Uông Kiều Sở, cùng bọn Hùng Tử cũng đều bị bắt bỏ tù, còn chịu phải sự báo thù của gia đình nhà họ Diệp cùng gia đình nhà họ Dương.”

“Mà ngay cả Đường Môn bọn họ cũng dùng quan hệ để phong tỏa khách sạn Long Kinh, gia đình nhà họ Diệp cắt đứt ba tuyến đường biển ở ngoài nước, thiệt hại hàng tỷ đồng.”

“Ngay cả bác sĩ Diệp cũng gặp nguy hiểm đến tính mạng, vì thế tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho anh ta.”

“Hôm nay tôi tìm cậu, vốn nghĩ rằng muốn cởi chuông thì cần có người buộc chuông, uy hiếp, dụ cậu nghĩ cách giải quyết cứu Uông Kiều Sở.”

“Dù sao cậu cũng là người trong cuộc và là rường cột của đất nước. Lời khai của cậu là bằng chứng, thái độ nhẹ một phần, nặng một phần thì đối với Uông Kiều Sở đều rất khác biệt.”

“Nhận được thư lượng thứ của cậu, tôi sẽ lại hạ mình xuống, kết hợp thêm mấy lão già cùng Hằng Điện để cầu xin sự tha thứ. Uông Kiều Sở ước chừng mười tháng rưỡi sẽ ra ngoài.”

“Nhưng sau khi nghe những gì cậu nói vừa rồi, tôi đột nhiên cảm thấy rằng che chở Uông Kiều Sở như thế này không phải là một chuyện tốt.”

“Sai là sai, thua thì là thua. Dù có không cam lòng thế nào đi chăng nữa cũng phải nên đối mặt với kết quả mà mình phải gánh chịu.”

“Cho nên tôi đã đổi ý, để thằng bé ở trong đó vài năm, mài giũa tính tình, xem như là một câu trả lời thỏa đáng dành cho cậu.”

Nói xong, Uông Báo Quốc mỉm cười nhã nhặn, nhìn về phía Diệp Phi (Phàm) và Uông Thanh Vũ: “Về phần thế hệ trẻ, hãy để cho Uông Thanh Vũ gánh vác trọng trách.”

Diệp Phi (Phàm) khẽ giật mình khi nghe những lời này, sau đó anh mỉm cười: “Ông Uông thật sáng suốt.”

Uông Thanh Vũ trông cũng ngạc nhiên không kém, không ngờ ông nội bỗng nhiên lại che chở cho mình như thế này, đây chính là đang để cô ta tiếp nhận nguồn lực.

Uông Thanh Vũ nhanh chóng phản ứng: “Cháu cảm ơn ông, nhưng cháu lo lắng về việc mình sẽ làm không tốt…”

“Quyết định như vậy đi.”

Uông Báo Quốc vung tay lên ngăn Uông Thanh Vũ lên tiếng: “Ông tin rằng cháu có thể làm được thôi. Thực tế là trong mấy tháng qua, công ty rượu Uông Thị kiếm được nhiều tiền nhất. Toàn bộ người trong gia đình nhà họ Uông đều nhìn cháu với cặp mắt khác.”

Ông ta chỉ tay về phía Diệp Phi (Phàm): “Nếu có vấn đề gì không giải quyết được, cháu có thể tìm gặp ông, tìm gặp bác sĩ Diệp.”

Diệp Phi (Phàm) nở một nụ cười khốn khổ, lão cáo già này đang lôi anh xuống nước đây mà.

Nhìn thấy ông nội quyết tâm, Uông Thanh Vũ chỉ có thể gật đầu: “Cháu đã rõ rồi.”

“Bác sĩ Diệp, còn có chuyện thứ hai.”

Uông Báo Quốc lấy ra một tấm ngân phiếu từ dưới bàn cà phê, đặt trước mặt Diệp Phi (Phàm): “Mười tỷ Nhân dân tệ, hãy cho ông đây có cơ hội trở thành một cổ đông của Hoa Y Môn…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play