Chương 2332

“Có chuyện gì vậy?”

Trần Tiểu Nguyệt hoang mang lo sợ hét lên: “Dương Phá Cục muốn giết tôi sao? Dương Phá Cục muốn giết tôi sao?”

Lúc nãy cô ấy mới nghe thấy Diệp Phi (Phàm) nói là tay súng của nhà họ Dương, cũng hiểu rõ bên người Dương Phá Cục toàn là người nước ngoài, vì vậy theo bản năng nhận định đối phương là tìm cô ấy trả thù.

“Xác thực là sát thủ của Dương Phá Cục, chẳng qua đối phương xông về phía tôi, chứ không phải xông về phía cô…” Trong lòng Diệp Phi (Phàm) chợt nhảy ra câu này, anh biết rõ với sự ngu ngốc của Dương Phá Cục thì tạm thời sẽ không đoán ra là do Trần Tiểu Nguyệt giở trò, vì vậy trong một chốc sẽ chưa tìm đến cô ấy.

Sự xuất hiện hôm nay này, chủ yếu là do Dương Phá Cục muốn trả thù anh.

Khách sạn Long Kinh bị phong tỏa, chính mình phải đối mặt với việc ngồi tù, lại không động vào Đường Nhược Tuyết được, Dương Phá Cục chỉ có thể trút hết lửa giận lên đầu anh.

Chẳng qua Diệp Phi (Phàm) cũng không làm rõ điểm này với Trần Tiểu Nguyệt, chỉ liếc nhìn phía trước để tìm đường lui.

“Diệp Phi (Phàm), Diệp Phi (Phàm), ngài bảo vệ tôi, bảo vệ người nhà của tôi an toàn, tôi sẽ nói hết tất cả cho ngài biếtt”.

Nhìn thấy tay súng phía trước xông qua nhóm người tiến đến gần, Trần Tiểu Nguyệt kéo tay áo của Diệp Phi (Phàm) run rẩy mở miệng: “Là Uông Kiều Sở mua chuộc tôi, anh ta muốn mọi người xảy ra tranh chấp….” Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy tái mét: “Diệp Phi (Phàm), ngài nhất định phải cứu tôi.”

“Nhớ lấy lời cô đã nói, chờ lát nữa nói rõ ràng cho tôi nghe! Đi!”

Diệp Phi (Phàm) đã nghĩ ra biện pháp đối phó với địch, anh nhanh chóng kéo Trần Tiểu Nguyệt lui về tiệm cà phê.

Lúc này, tiệm cà phê không chỉ khói dày cuồn cuộn, nhân viên tản ra bốn phía, bàn ghế đều đổ ngang đỏo dọc, một mảnh hỗn loạn.

Diệp Phi (Phàm) liếc nhìn xung quanh, cầm lên một cái búa phòng cháy chữa cháy, sau đó kéo Trần Tiểu Nguyệt băng qua đại sảnh, động tác lưu loát đi đến phòng giám đốc.

Giám đốc đã chạy mất từ lâu, trong phòng chỉ còn lại mấy bộ bàn ghế lạnh ngắt, tủ hồ sơ và một cái cửa sổ kính sát đất.

Diệp Phi (Phàm) kéo một cái ghế qua, đập mạnh vào cửa kính sát đất, phát ra một tiếng “ầm” vang vang dội.

Thủy tinh vỡ nát, xuất hiện một lỗ hổng, nhưng Diệp Phi (Phàm) không lập tức chui qua, mà mang theo Trần Tiểu Nguyệt chốn vào tủ hồ sơ.

“Ầm.”

Gần như là cùng lúc đó, cửa phòng bị ai đó đụng mạnh mà mở ra, khí thế sục sôi, ba tên đàn ông ngoại quốc xông vào trước.

Bước chân bọn họ vừa chuyển, hình thành thế tiến công hình quạt, đồng thời bóp cò.

Đạn bay tung tóe.

Máy tính, bàn ghế, bức tường, trong nháy mắt bị bắn loang lổ đến mức không nở nhìn, mà tủ hồ sơ dán tường dựa vào cửa lại không chịu chút tổn hại nào.

Nhìn thấy đạn bay khắp căn phòng, nhưng không có tiếng kêu thảm thiết mà bọn họ muốn, 3 tên đàn ông ngoại quốc ngừng bắn.

Sau một giây, lại có bảy đến tám tên đàn ông ngoại quốc nghe thấy động tĩnh xông lên gia nhập, cầm đao súng sát khí đằng đằng nhìn xung quanh.

Không phát hiện mục tiêu mà bọn họ muốn.

Một tên quỷ tây tóc vàng xông đến bên cửa sổ nói gào lên: “Nhảy cửa sổ chạy rồi, gọi anh em cửa sau chặn lại, nhanh.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play