Chương 2316

Diệp Phi (Phàm) muốn nói gì đó, lại không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể đưa tay kéo cô chôn trong lòng mình.

Cái ôm này chứa đựng tình cảm mãnh liệt như thác nước đổ xuống cuốn lấy Đường Nhược Tuyết.

Tay chân cô chết lặng, máu giống như sắp đông lại, trái tim như bị bóp nghẹt.

Cuối cùng châm cũng bị rút ra, giống như có một lưỡi dao đâm thẳng vào lòng cô, khiến lục phủ ngũ tạng của Đường Nhược Tuyết vỡ vụn.

Những giọt nước mắt đau lòng của Đường Nhược Tuyết lặng lẽ rơi xuống.

Đường Nhược Tuyết không hề phát ra tiếng nức nở, chỉ để mặc cho nước mắt không ngừng chảy xuống, chốc lát đã thấm ướt áo Diệp Phi (Phàm).

Diệp Phi (Phàm) cũng không nói tiếng nào, chỉ ôm chặt người phụ nữ này, biết rằng tất cả những lời an ủi bây giờ đều không có tác dụng.

Anh đã tưởng tượng qua rất nhiều lời giải thích của Đường Nhược Tuyết, chỉ không ngờ tới việc cô sẽ rút châm.

Anh cũng biết, đối với cách ra đi này của Lâm Thu Linh, bất kể là đối với Lâm Thu Linh hay là đối với nhà họ Đường thì đều là sự lựa chọn tốt nhất rồi.

Nhưng Diệp Phi (Phàm) cũng biết, dù là vì đại nghĩa mà quên tình thân thì trong lòng Đường Nhược Tuyết cũng đều đau khổ.

Nghĩ đến chuyện bản thân mình cũng là người gián tiếp gây ra áp lực trong chuyện này, Diệp Phi (Phàm) nhẹ giọng nói:

“Xin lỗi…”

Đường Nhược Tuyết cố hết sức lắc đầu, sau đó nước mắt lại trào ra, cô không trách Diệp Phi (Phàm), chỉ trách bản thân mình mà thôi.

Nếu như không phải do bản thân cô quá dung túng không đặt ra ranh giới với mẹ, mẹ sao có thể càng ngày càng lún sâu mà làm ra loại chuyện hạ độc kia?

Diệp Phi (Phàm) cảm nhận được tâm tư của cô, ôm chặt lấy cơ thể cô, cúi đầu hôn tóc cô, khiến cho cô cảm nhận được một tia ấm áp.

Sau đó, anh nói bằng giọng hết sức chân thành: “Còn có anh ở đây!”

Đường Nhược Tuyết ho khan một tiếng: “Em không muốn quay về biệt thự nhà họ Đường nữa, không muốn trở lại đó…”

Diệp Phi (Phàm) hơi sững sờ, sau đó lập tức hiểu ra.

Đường Nhược Tuyết tự tay chấm dứt mạng sống của Lâm Thu Linh, quay lại biệt thự nhà họ Đường kia cô khó lòng tránh khỏi thấy vật nhớ người, cũng không biết nên trả lời bố và em gái như thế nào mới thỏa đáng.

Anh cân nhắc một lát: “Vậy thì về nhà của chúng ta.”

Đường Nhược Tuyết ngẩn người, sau đó không lên tiếng, vùi đầu vào lòng anh.

Nửa giờ đồng hồ sau, chiếc xe chậm rãi dừng trước biệt thự Tây Sơn. Ban đầu, là Tần Thế Kiệt tặng bất động sản này cho Diệp Phi (Phàm), là Diệp Phi (Phàm) đem trả lại chỗ của Đường Nhược Tuyết làm của hồi môn.

Đường Nhược Tuyết ở trong lòng Diệp Phi (Phàm) thiếp đi, Diệp Phi (Phàm) biết cô rất mệt rồi nên cũng không gọi dậy, anh giống như đang ôm một con mèo nhỏ, ôm cô đặt vào giường lớn trong phòng ngủ biệt thự.

Vừa đặt cô xuống, Diệp Phi (Phàm) định xoay người bước ra ngoài, nhưng Đường Nhược Tuyết lại hơi giãy dụa, mắt nhắm nghiền, rơi vào trong sợ hãi.

“Diệp Phi (Phàm), Diệp Phi (Phàm).”

Diệp Phi (Phàm) ngồi xuống bên cạnh giường:

“Anh đây, anh ở đây.”

“Đừng rời xa em…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play