Chương 2116:
Cao Tĩnh cắn môi nói: “Tổng giám đốc Đường, chúng ta không thể mạo hiểm…” “Tôi không mạo hiểm, tôi chỉ đang kinh doanh mà thôi.”
Đường Nhược Tuyết nhìn chằm chằm Cao Tĩnh: “Tôi công tư rõ ràng, tôi cũng hy vọng cô có thể chuyên nghiệp một chút, nói chuyện thì dùng chứng cớ để nói.”
“Tôi biết cô và luật sư Tần vì chuyện Diệp Phi (Phàm) bị lên án giết người nên có ác cảm với anh Đoan Mộc Thanh.”
“Nhưng anh ấy cũng chỉ là đau buồn vì cái chết của chú Đoan Mộc Xương, nóng lòng tìm ra hung thủ nên mới đối đầu với Diệp Phi (Phàm).”
Hơn nữa anh Đoan Mộc còn dựa vào video quay lại toàn bộ cảnh hung thủ giết người ở công viên Thái Hồ để đưa ra kết luận.”
“Anh ấy cũng không cố ý vu hãm Diệp Phi (Phàm) đâu.”
“Tôi không hy vọng các người vì chuyện của Diệp Phi (Phàm) mà bôi nhọ lung tung anh Đoan Mộc Thanh.”
Cô cầm bút lên, chuẩn bị ký tên lần thứ hai.
“Tổng giám đốc Đường, không thể ký được đâu.”
Cao Tĩnh nóng nảy: “Ngân hàng Đế Hào không sạch sẽ, các điều khoản lại bao gồm của núi Vân Đỉnh, một khi có chuyện xảy ra thì rất phiền toái.”
“Phải, tôi và luật sư Tần có ác cảm với Đoan Mộc Thanh, nhưng chúng tôi cũng không phải là người cố tình gây sự.”
“Dù sao chúng tôi cũng đều là người có đạo đức nghề nghiệp, sẽ không vì hận anh ta mà làm loạn chuyện vay tiền.”
“Mà là luật sư Tần thật sự nghe được ngân hàng Đế Hào có vấn đề.”
“Cô còn muốn vay ba trăm năm mươi tỷ này, cũng phải suy nghĩ kỹ hợp đồng, không thể vội vã lấy tiền, ít nhất chờ luật sư Tần trở về rồi lại ký.”
“Hơn nữa, anh Diệp và Đoan Mộc Thanh xung đột như vậy, cô còn hợp tác với bên đối lập của anh ấy, quan hệ của các người sẽ càng đông cứng hơn.” Cô ấy thấy Diệp Phi (Phàm) và Đường Nhược Tuyết một đường đi đến hiện tại, trong tâm thật sự hy vọng hai người có thể làm lành phục hôn, cho nên mới nói suy nghĩ trong tim ra.
“Câm miệng!”
Khuôn mặt tươi cười của Đương Nhược Tuyết trở nên lạnh băng: “Chuyện của tôi không cần cô lắm miệng, đi ra ngoài.”
Cao Tĩnh vội nói: “Tổng giám đốc Đường…”
“Đi ra ngoài! Không nghe được à?”
Đường Nhược Tuyết lạnh lùng nói: “Cô đang quấy rầy tôi đấy.”
Cao Tĩnh cười khổ lắc đầu: “Tổng giám đốc Đường, cô phải suy nghĩ kỹ…” Đường Nhược Tuyết nghiêng đầu nói với hai vệ sĩ nhà họ Đường: “Đưa cô ấy ra ngoài đi!”
Đoan Mộc Thanh uống một ngụm nước tinh khiết, hả hê nhìn Cao Tĩnh.
“Xoẹt.” Không đợi bảo vệ nhà họ Đường tiến đến, Cao Tĩnh đột nhiên bước lên vơ lấy hợp đồng trên bàn rồi sẽ rách toạc.
Dù có thể nào, cô ấy cũng không để Đường Nhược Tuyết ký bản hợp đồng này.
Một tiếc giòn vang, hợp đồng biến thành một đống mảnh nhỏ.
Trang giấy rách nát tung bay, làm cho mọi người trong phòng họp đều vô cùng khiếp sợ.
Đoan Mộc Thanh đang ôm thái độ xem diễn, thấy cảnh này, sắc mặt cũng biến đổi hoàn toàn.
Hắn muốn ngăn cản cũng không kịp.
“Bốp.” Đường Nhược Tuyết thấy thế cũng ngẩn ra, sau đó tát một cái lên mặt Cao Tĩnh.
Thanh thúy, vang dội.
Cô quát vào mặt Cao Tĩnh: “Cao Tĩnh, cô bị sa thải, cút đi…” “Tạm biệt tổng giám đốc Đường.”