Khi nhìn thấy xác của những người sát thủ khác đang trên mặt đất và Tiết Vô Danh bị thương, biểu cảm của họ đột ngột thay đổi rồi lao đến.

Tiết Vô Danh ra lệnh: “Ngăn ông ta lại!”

Mà ông ta thì được một người thân tín một mắt dìu ra ngoài cửa.

Ông ta biết mình không phải đối thủ của Diệp Vô Cửu, vì vậy ông ta hy vọng sẽ trốn khỏi đây càng sớm càng tốt, đợi đến khi trở về đại bản doanh của mình sẽ huy động tinh nhuệ báo thù.

Mười hai tên sát thủ Hẻm Ô Y quát lên một tiếng rồi lao về phía Diệp Vô Cửu Bọn họ nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng, cho rắng Diệp Vô Cửu là người thường nên không thèm sử dụng ám khí, liền trực tiếp chuẩn bị loạn đao đánh chết.

Trên mặt Diệp Vô Cửu không dao động một chút nào, ông cũng không hề lùi bước mà đi về phía trước, đối đầu trực tiếp với đám sát thủ.

“Rút lui!”

Khi Tiết Vô Danh chịu đựng cơ thể đau nhức toàn lực lùi về phía sau, nhưng ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định quay lại nhìn trận chiến cuối cùng, tiếng quát của ông ta với thân tín của mình bồng nhiên im bặt.

Miệng há to có thể nhét vừa một nắm đấm.

Chỉ nhìn thấy những sát thủ vừa rồi vân còn mang theo sát khí hung tợn, theo một cái vây tay nhẹ nhàng của Diệp Vô Cửu, hết người này đến người kia dừng lại động tác.

Mười hai người cũng không kịp kêu gào thảm thiết, đã bị vặn gãy cổ mất đi sinh mạng Sau khi Diệp Vô Cửu đi qua giữa bọn họ, mười hai sát thủ mới ngã xuống đất, dáng vẻ vô cùng kỳ lạ.

Không có chém giết kịch liệt cũng không đại chiến 300 hiệp, thậm chí máu tươi cũng không nhìn thấy thì trận chiến này đã hạ màn.

Hoàn toàn chiếm thế thượng phong.

“Hợi Trư đại nhân, đi mau.”

Sát thủ một mắt khi nhìn thấy như thế cũng muốn ngăn chặn, vì vậy sau khi đẩy Tiết Vô Danh ra, vẻ mặt không sợ chết đối mặt với Diệp Vô Cửu.

Tay trái hắn ta nhấc lên, kim châm tẩm độc bắn ra, tay phải vung lên cùng lúc bản tên.

Sau đó lại xuất ra một cây dao găm “út”

Vô Cửu nhấc tay phải, nắm đấm cứng rắn vung vào đầu đối phương.

Khí thế như hồng! Tất cả sát chiêu của sát thủ một mắt đều không phát huy tác dụng.

Hắn ta trơ mắt nhìn Diệp Vô Cửu ra tay hất xuống kim châm độc, đập nát cung tên, bẻ gãy dao găm, đấm vào đầu hẳn ta Trong giây tiếp theo, sát thủ một mắt nghe rõ ràng tiếng xương gấy.

Thân thể của ông ta lập tức mềm xuống.

Thất khiếu chảy máu.

Sức sống vụt tắt.

Tiết Vô Danh lạnh toát cả người, thậm chí ông ta còn chưa ra khỏi cửa lớn, đồng bọn ngăn chặn Diệp Vô Cửu đều đã chết h Tay phải ông ta buông xuống, một thanh kiếm xuất hiện trong tay ông ta.

Mu bàn tay cầm kiếm của ông ta không ngừng nổi gân xanh, sát khí cũng cưồn cuộn tích tụ, khuôn mặt càng ngày càng trở nên dữ tợn.

Tiết Vô Danh chịu đựng cơn đau, hét lớn: “ Ông là aï?”

Diệp Vô Cửu nhìn ông ta, đột nhiên mở miệng nói: “Cho ông cơ hộ thủ”

“Giết” Đồng tử của Tiết Vô Danh co rút, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, kiếm trong tay đâm tới, ánh kiếm chói lọi như tia chớp trên không Chỉ người có thị lực tốt nhất mới có thể nhìn thấy bàn tay xẹt qua ánh kiếm chói lọi kia.

Một âm thanh chói tai vang lên, mọi chuyển động đột nhiên ngừng lại.

Sát khí và dũng khí của Tiết Võ Danh dường như đã dừng lại vào lúc này.

Trên cổ ông ta có thêm một bàn tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play