Trên khuôn mặt bà ta vẫn còn một dấu vết cô đơn.

‘Thua, không chỉ có nghĩa là mất đi mạng sống, mà nó còn có nghĩa là mất đi vinh quang cả đời… bà ta ngẩng đầu nhìn Diệp Phi, hòa ái cười: “Tôi thua rồi, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, Hẻm Ô Y thật sự là không nên tiếp nhận vụ làm ăn này”

Diệp Phi thở dài một tiếng: “Đáng tiếc, thế giới này không có thuốc hối hận”

“Đúng vậy!”

Bà lão hiền lành nhẹ nhàng gật đầu: “Nếu như có thuốc hối hận, thế giới này có lẽ sẽ không phân thẳng bại”

“Chỉ có điều, tôi thua nhưng cậu cũng không thắng”

Bà ta nhẹ giọng nói một câu: “Cậu cũng sẽ hao tổn rất nhiều”

Diệp Phi cười: “Thật không?”

“Tôi chết rồi, nhưng có một mối nguy hiếm khác đang chờ đợi cậu”

Bà lão hiền lành ngẩng đầu nhìn trời: “Thời khắc này, Hợi Trư đại nhân có lẽ đánh giết vào nhà họ Diệp của cậu..”

Giây tiếp theo, bà ta rướn người lên để yết hầu cứa vào mã tấu…

Gần như cùng lúc này, tám chiếc xe ô tô màu đen lặng lẽ đến trước cổng vườn hoa nhà họ Diệp.

Cửa hai chiếc xe mở ra, tám người mặc đồ đen bước xuống xe, tản ra bốn phía hạ hết camera theo dõi quanh nhà họ Diệp, sau đó còn trực tiếp phong tỏa đường đi.

Sáu chiếc ô tô khác húc tung cánh cổng sắt, khí thế như vũ bão ngăn chặn cửa ra vào.

Khi cửa xe mở ra, hơn 20 người mặc đồ đen vẻ mặt hờ hững xuất hiện.

Mặc dù Diệp Vô Cửu và Thẩm Bích Cầm không thích để người khác hầu hạ, nhưng vẫn có bốn, năm vệ sĩ và Lưu Phú Quý ở trong biệt thự.

Tất cả bọn họ đều là do Diệp Phi cố ý sắp xếp để đối phó với cụ ngoại chơi trò gian.

Cho nên khi nhìn thấy có người xông vào, Lưu Phú Quý lập tức dẫn người chạy đến chặn lại rồi quát lên: “Các người là ai? Tới đây để làm gì?”

Hai mươi mấy người mặc đồ đen không nói nhiều, lấy ra một con dao sắc nhọn xông đến trước mặt nhóm người của Lưu Phú Quý.

“Ngăn chặn bọn họ lại! Báo cảnh sát, gọi người đến hỗ trợi”

Lưu Phú Quý thấy như vậy thì lập tức nhấc chiếc ghế bên cạnh rồi ném nó qua: “Bảo vệ ông Diệp và bà Diệp!”

Chiếc ghế gào thét mà đi Một người đàn ông mặc đồ đen trở tay một cái.

Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, chiếc ghế dựa chia năm xẻ bảy, nhưng mà người đó cũng rên lên một tiếng rồi lùi về phía sau.

Sức mạnh của Lưu Phú Quý vô cùng kinh người Bốn vệ sĩ xuất thân từ con cháu của Võ Minh vung gậy đối phó với kẻ địch.

Mấy người hầu thì la hét, chạy lên lầu thông báo cho Diệp Vô Cửu và Thẩm Bích Cầm.

Đồng thời cũng có người nhấc điện thoại gọi cho cảnh sát, nhưng mà gọi mãi không được, tín hiệu đã bị chặn.

Lưu Phú Quý lùi về phía sau vài mét, canh giữ ở cầu thang lầu hai Tuy rằng thân thủ của bốn vệ sĩ nhà họ Diệp cũng không tệ nhưng bị hơn 20 người bao vây tấn công thì cũng rất vất vả, sau khi đánh mấy hiệp liền tách ra.

Phòng khách tạo thành một trận hỗn chiến.

Những người đàn ông mặc đồ đen được tự do lao về phía Lưu Phú Quý.

Hai người áo đen xông lên trước, không nói lời nào, một tay túm lấy Lưu Phú Quý: “Âm!”

Lưu Phú Quý, người đã được chính tay Diệp Phi huấn luyện cũng không hiện lên vẻ sợ hãi, anh ta gầm lên, hay tay lật một cái vừa vặn chặn lại cổ tay của hai người Anh ta đột ngột xoay chuyển tay một cái, ngay lập tức hai người đàn ông mặc đồ đen bị trật.

Sau đó vung tay lên, hai người mặc đồ đen giống như đạn đại bác mà văng ra ngoài, đụng ngã ba tên đồng bọn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play