Nhiều kẻ địch không kịp né tránh bị lưỡi đao của anh đã bị chém nát, ngã xuống đất tắt thở.

Dù sát thủ cũng dùng dao chém giết nhưng tất cả đều bị Diệp Phi chặn lại.

Mấy chục người xông lên nhưng không một ai có thể ngăn cản bước tiến của Diệp Phi Nhiều sát thủ thậm chí còn chưa kịp động đến góc áo của Diệp Phi, thì đã từ cơ thể sống sờ sờ biến thành một thi thể lạnh lẽo.

Đoạn đường hơn năm mươi mét bị Phi dùng máu tưới ướt đẫm.

Thẩm Hồng Tụ theo sát phía sau Diệp Phi, liên tục chém hạ những đòn đánh lén sau lưng, Khuôn mặt của cô bị máu tươi bắn loang lổ, giống như hoa mận đỏ nở rộ, cô ta lờ mờ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của Diệp Phi.

Cô ta biết nguyên nhân khiến Diệp Phi từng bước từng bước chém giết để đi ra ngoài mà không linh hoạt đối phó với kẻ thù thực ra là vì anh đang lo lắng những người đó sẽ làm tổn thương cô ta.

Nếu không phải để bảo vệ gánh nặng là cô ta thì Diệp Phi đã sớm người ngã ngựa đổ mà rời đi, làm sao có thể từng bước từng bước đối kháng như bây giờ chứ?

Nhìn thấy Diệp Phi đang che chở trước mặt cô ta, trong lòng Thẩm Hồng Tụ sinh ra một cảm giác kỳ lạ.

Gô ta lại không nhịn được hét lên lần nữa: “Diệp Phi, đừng lo cho tôi nữa, anh mau đi đi”

“Câm miệng!”

Diệp Phi không chút khách khí cất ngang lời nói của Thấm Hồng Tụ: “Tôi đã giết nhiều người của Hẻm Ô Y như vậy, cho dù không phải là cô thì bọn họ cũng sẽ truy sát tôi thôi”

“Nhưng anh mang theo tôi thì rất khó thoát thân”

Thẩm Hồng Tụ hét lên một tiếng: “Bọn họ vẫn luôn không ra tay giết tôi là vì họ muốn dùng tôi để kéo anh xuống”

Trong suốt đoạn đường này, ngoài việc tấn công Diệp Phi, sát thủ còn vây công Thẩm Hồng Tụ hết lần này đến lần khác, chủ yếu là muốn phân tán tinh lực và thể lực của Diệp Phi “Đừng nói nhảm nữa, không có chuyện liên lụy hay không liên lụy ở đây, cứ một lòng theo tôi mở đường máu thoát ra ngoài đi”

Diệp Phi không chút khách khí quát lớn: “Đừng có lại suy nghĩ lung tung, nếu vậy thì thật sự sẽ đánh gãy tôi ở đây”

“Dù tôi có lợi hại đến đâu đi nữa thì cũng không thể dẫn đi một người không muốn rời đi”

“Đi..” Diệp Phi thậm chí còn không liếc mắt nhìn kẻ thù đã ngã xuống, dẫn theo Thẩm Hồng Tụ đến lối ra.

Khoảng cách đến lối ra chỉ còn hơn một chục mét.

Những tên sát thủ kia cũng đã giết đến đỏ mắt rồi, không thèm quan tâm đến tính mạng của mình, như nấm mọc sau mưa mà tấn công Diệp Phi.

Cả người Diệp Phi tràn ngập sát khí, gặp thần giết thần gặp quỷ giết quỷ, cho dù trên người có hơn mười mấy vết thương nhưng nó cũng không thể ngăn cản ý chí chiến đấu, tế kẻ thù bãng mã tấu của mình.

Các vết thương trên người anh đều là vì bảo vệ Thẩm Hồng Tụ mà có.

“Bụp!

Khi Diệp Phi đá bay một tên sát thủ, cuộc tấn công đã dừng lại hoàn Lúc này trên mặt đất không phải là người bị thương thì chính là người chết Tâm nhìn phía trước rộng lớn trống trải, chỉ còn dư lại một mình bà lão hiền lành.

Bà ta chống gậy đầu bò, vẻ mặt bình thản nhìn Diệp Phi “Nghỉ ngơi xong rồi thì động thủ đi”

Diệp Phi vung mã tấu lên nói: “Tôi còn phải quay về ăn cơm tối nữa”

Thẩm Hồng Tụ ho khan và lùi về phía sau vài mét, vết thương chẳng chịt, đầu óc cũng choáng váng, không thể giúp được gì.

Cô ta cũng âm thầm hạ quyết tâm rắng một khi Diệp Phi gặp bất lợi cô ta sẽ lập tức tự sát để Diệp Phi không cần phải bảo vệ mình nữa, có thể một mình chém giết mà đi ra ngoài Cô ta nhất quyết không kéo chân anh lại.

“Diệp Phi, mặc dù cậu rất mạnh nhưng chiến đấu với nhiều người như vậy, hít phải nhiều khói độc như vậy hẳn là cậu cũng đã kiệt sức rồi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play