Chương 1588:
Diệp Phi cười đáp: “Cái này thì cô phải hỏi tổng giám đốc Đường rồi, tôi đã bán mình cho cô ấy với giá 500 nghìn tệ rồi”
Đường Nhược Tuyết tức giận trợn mắt liếc nhìn Diệp Phi một cái, còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao.
Chỉ có điều trong lòng cô vẫn có chút ấm áp, điều này cho thấy Diệp Phi vân luôn nhớ đến việc mình ở rể 500 nghìn tệ.”
“Hả, 500 nghìn tệ? Còn bán mình nữa? Rẻ như vậy sao?”
“Nhược Tuyết, tôi cho cô gấp mười lần cô nhường anh ta cho tôi đi”
“Tôi trả nhiều gấp một trăm lần, có thể thêm một số dịch vụ đặc biệt không?”
Nghe được Diệp Phi đã bán mình cho Đường Nhược Tuyết với giá 500 nghìn tệ mấy người Triệu Bích Nhi hét lên một tiếng sau đó vây quanh Diệp Phi giở trò.
Diệp Phi không biết phải làm thế nào, quá sung sướng, rất thư thái, quá say mê rồi
“Được rồi, được rồi, các người đừng mê trai nữa được không?”
Đường Nhược Tuyết thấy thế thì vội vàng đi tới, chặn lại đám người Triệu Bích Nhi: “Tôi nói cho các người biết, đây không phải là vệ sĩ của tôi, đây là…bạn trai của tôi”
‘Vốn đĩ cô muốn nói anh là chồng cũ nhưng lại lo lắng không dám nói ra, có rất nhiều chuyện cần giải thích.
“Bạn trai?”
“Chẳng trách cứ kè kè bên người, nhưng mà tôi không quan tâm, tôi vẫn muốn đập chậu cướp hoa”
Kiều Hoan Viên nở nụ cười xinh đẹp, ném một ánh mắt quyến rũ về phía Diệp Phi: “Em trai, cậu phải cẩn thận, chị gái đây sẽ bỏ vốn để theo đuổi cậu”
“Đúng rồi, tôi ở biệt thự số bảy ở Ivory Coast”
Cô ta báo địa chỉ của mình: “Bất cứ lúc nào cũng có thể đến đó để tâm sự chuyện nhân sinh.”
Đám người Triệu Bích Nhi cũng lấy danh thiếp của mình ra: “Em trai, đây là thông tin liên lạc của chúng tôi Diệp Phi hoàn toàn choáng váng, hận không thể hóa thân thành Pháp Hải đuổi hết mấy yêu tinh này đi.
“Cút!”
“Các người đều là cao thủ ăn thịt người không ra xương, Diệp Phi liên hệ với các người thì có gì tốt chứ?”
Đường Nhược Tuyết cười cười tịch thu hết mấy tấm danh thiếp, sau đó còn trừng mắt nhìn Diệp Phi một cái: “Không cho phép nhớ địa chỉ của cô ấy”
Thấy Đường Nhược Tuyết ghen, hơn nữa còn tức giận, Diệp Phi nở một nụ cười rạng rỡ gật đầu, trong lòng còn cảm thấy Đường Nhược Tuyết quan tâm đến mình… Một giờ sau, Đường Nhược Tuyết và Diệp Phi bước ra khỏi hội quán.
“Địa chỉ của Kiều Hoan Viên là ở đâu nhỉ…” Đường Nhược Tuyết đã uống rất nhiều rượu vang, bây giờ đang dựa vào ghế ngồi, một tay chống gương mặt hơi say của mình cười cười đặt câu hỏi “Cô ấy..” Diệp Phi vừa muốn thốt lên, nhưng đột nhiên ngửi thấy một tia nguy hiểm liền chuyển đề tài: “Địa chỉ nào?”
“Hừm, tốt nhất là anh không nên nhớ, nếu không em sẽ cho anh đẹp mặt.”
Đường Nhược Tuyết không đào được bẫy, nhẹ nhàng tựa vào Diệp Phi: “Diệp Phi, hôm nay lại phải cảm ơn anh lần nữa”
Diệp Phi cúi đầu ngửi mùi thơm vương trên mái tóc của cô: “Anh đã nói là anh bảo vệ em thì anh sẽ bảo vệ em”
Đường Nhược Tuyết ngẩng đầu lên, gần trong gang tấc, hơi thở của người đàn ông đang ập đến.
Quen thuộc, xa lạ và rung động.
Hai mắt Đường Nhược Tuyết run lên, trong lòng cũng run lên, nhắm mắt mặc quân hái Phi cúi đầu hôn xuống.