Chương 1537:

Nhưng Diệp Phi ngồi xổm trên đất liên tục bóp cò.

Sát thủ U Linh không có thời gian nổ súng, mà khi bàn trà bị bắn vỡ, anh đã lăn sang trốn chỗ khác.

Hắn đang đánh cược tính mạng mình, hắn cược Diệp Phi bản không trúng.

Bùm!

Cây súng trong tay Diệp Phi lại vang lên, âm thanh cực kì dứt khoát, sát thủ U Linh đang làm động tác né tránh kiểu quân đội, thân thể bỗng nhiên chấn động, nét mặt đau đớn.

‘Vết máu trên lưng hẳn nở rộ như một đoá hoa, hẳn ngã xuống dưới bản ăn, khẽ rên lên hai tiếng rồi chẳng có động tĩnh gì nữa.

“Chết rồi sao?”

Diệp Phi chậm rãi bước lại gần, đi vòng quanh hắn, muốn bản thêm một phát vào đầu sát thủ U Linh.

Sát thủ U Linh nằm trên đất bất động, trên người toàn máu, máu chảy thành từng dòng từng dòng nhỏ, nhuộm ướt một mảng, vết thương rất nghiêm trọng.

Lạch cạch.

Khi Diệp Phi phát hiện súng đã hết đạn thì đột nhiên anh cảm thấy dưới chân có động tĩnh.

Nháy mắt đôi con ngươi của anh liền co rút thành một đường chỉ nhỏ. Sát thủ U Linh nhân lúc hai chân anh đang hướng về phía trước đã bật dậy như con kangaroo, nhanh chóng lật bàn về phía Diệp Phi.

“Giếu”

Một con dao hoa quả không biết lúc nào xuất hiện trong tay hắn, tựa như một con rắn vọt nhanh đến cổ họng Diệp Phi. Hung ác, hiểm độc.

Thái Linh Chỉ từ tủ rượu bò ra hét lên: “Diệp Phi, cẩn thận!”

Không ngờ sắc mặt Diệp Phi không hề có chút hoảng loạn nào, ngược lại còn vẽ ra ý cười nhàn nhạt Tay phải Diệp Phi khẽ phất, cây súng hết đạn nháy mắt đã hất văng con dao hoa quả kia đi Ngay giây tiếp theo, tay trái anh giơ ra nắm lấy cổ tay sát thủ U Linh, rắc.

một tiếng bẻ gấy, rồi anh đưa chân giảm mạnh lên bụng hẳn.

“AI” Đau đớn tột cùng, sát thủ U Linh không nhịn được theo bản năng bật ra.

tiếng rên đau đớn, người cong lại lùi ra sau.

Diệp Phi xoay tay nằm lấy con dao gọt hoa quả, dùng hết sức nhấc hắn ấn lên tường, chầm chậm hướng về phía cổ họng của sát thủ U Linh.

Sát thủ U Linh không thể phản kháng được nữa.

Khuôn mặt hắn tràn ngập phẫn nộ, cũng ngập tràn sự tuyệt vọng, nhưng nhiều hơn cả là vẻ bất lực không biết làm sao.

Hắn mở to mắt nhìn chäm chäm mũi nhọn con dao dần dần đâm vào họng mình.

Diệp Phi còn ghé lại gần tai hẳn nói ra một câu: “Lên đường vui vẻ nhé”

Xoet-~ Con dao ngập sâu vào họng, máu bản tung toé, người sát thủ U Linh cứng lại, hai mắt trợn trừng, chết đi Hắn không cam tâm, hắn tuyệt vọng, hắn không tin, nhưng dù thế nào đi nữa thì hơi thở cũng đang dần chậm lại, cả người đã mất hết sức lực.

Cửa sống như ngọn đèn cạn dầu.

Reng! Đúng lúc này, chiếc điện thoại trong lòng sát thủ U Linh vang lên.

Diệp Phí cầm lấy ấn vào nút nghe.

Đầu dây phía bên kia nhanh chóng truyền đến một giọng nói lạnh nhạt “Thái Linh Chỉ đã chết chưa?”

Phi cười nhàn nhạt: “Anh đoán xem…”

Sáng hôm sau, hội đua ngựa Long Đô, khu săn bắn.

‘Sau một loạt các phát súng nổ liên tiếp, Uông Kiều Sở cùng mọi người đi ra khỏi khu rừng, trên lưng ngựa treo đầy những con thỏ rừng, gà gô, cừu non và hươu sao.

Tuy rằng anh ta sẽ không ăn chúng, nhưng việc săn bắn này khiến nhóm người cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play