Chương 1220:

Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh cực độ.

Yên tĩnh không có bóng người, không nghe thấy tiếng cười mà chỉ có tiếng lá cây xào xạc và cả sát ý lạnh lẽo.

Diệp Phi đánh hơi được nguy hiểm nên đề phòng cao độ.

Diệp Trấn Đông lại cười nhạt: “Một đám đạo chích”

“Vèo…” Diệp Trấn Đông vừa nói xong, đột nhiên giơ tay lên vung cây kiếm giấu trong tay áo ra.

Cây kiếm chém thẳng vào bụi rậm cách bên phải ông ta không xa.

“Âm!”

Bụi rậm nổ ầm tan tành, một bóng người từ bên trong nhanh chóng lui ra.

Nhưng dù hắn có nhanh thì cây kiếm vẫn nhanh hơn, đâm “phập” một tiếng vào thẳng cổ họng mục tiêu.

Một cô gái che mặt ngã phịch xuống đất trong khi tay còn nắm hai cây Bạo Vũ Lê Hoa Châm.

“Vèo…’ Diệp Trấn Đông không ngừng nghỉ mà tiếp tục vung tay trái lên.

Lại thêm một bóng kiếm chợt lóe lên trên không trung.

Đột nhiên cây to phía trước lắc lư, một xanh người đàn ông mặc đồ xanh sẫm rơi xuống đất.

Cây kiếm lặng lẽ rơi xuống.

Sắc mặt người đàn ông trung niên thay đổi rồi cố gượng Xoay người.

“Soạt”

Ông ta ra sức tránh né những vẫn chậm nửa nhịp, cây kiếm xoáy ngược trở lại đâm vào cổ ông ta.

Người đàn ông trung niên cứng đờ ngã xuống đất.

Vẻ mặt uất nghẹn.

Diệp Trấn Đông lại vung tay lần nữa, đột nhiên hai cây kiếm biến thành bốn cây đồng loạt xuyên thẳng vào mặt đất chung quanh.

Đâm xuống ba phần đất.

Trong chớp mắt.

“A..” Bốn tiếng kêu thảm thiết vang lên, đồng thời trên mặt đất cũng có thêm vài vết máu.

Tiếp đó bốn gã sát thủ từ dưới đất chui lên, giãy giụa mấy cái rồi tắt thở.

“Ông là ai?”

Tiếp đó, một gã béo trung niên xuất hiện, tay còn cầm theo cái móc.

Gã rất nhếch nhác và tức giận, hôm nay muốn mai phục Diệp Phi mà còn chưa ra tay đã chết một nửa.

‘Gã nhìn chằm chăm Diệp Trấn Đông quát lên: “Ông dám chống đối Hắc Y Hạng…” Rồi đột nhiên tiếng nói im bặt bởi vì giữa trán gã xuất hiện một cây kiếm.

Máu tươi chảy đầy! Trong lúc tính mạng lơ lửng, đôi mắt gã béo trung niên hơi co lại, rung động tột đỉnh!

“Hắc Y Hạng?”

Diệp Trấn Đông nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn vào cánh rừng nói: “Nói cho cấp trên của các người biết, bất kể là Hợi Trư hay là Sửu Ngưu, trước khi mặt trời lặn, ai nhận thưởng diệt Diệp Phi thì người đó hãy tự cắt đi một tay”

“Nếu không tôi sẽ tự mình tiến vào Trụ sở chính của các người đòi câu trả lời thỏa đáng”

Sau khi nói xong, ông ta đưa tay phải lên xuyên thủng trán gã béo trung niên kia…

Giết người của Hắc Y Hạng rồi còn ra lệnh cho Hắc Y Hạng…Gã béo trung niên cứng người ngã xuống, đến chết vẻ mặt cũng uất nghẹn.

Gã muốn châm chọc Diệp Trấn Đông kiêu ngạo, nhưng khi sự sống bị dập tắt thì gã mới biết Diệp Trấn Đông không nói đùa.

Vẻ mặt Diệp Phi cũng ngạc nhiên vì Diệp Trấn Đông mạnh hơn anh tưởng.

Anh làm thế nào cũng không nghĩ tới một người tuần trước chỉ còn có xác không hồn lại một tay đè chết sát thủ Hắc Y Hạng vào lúc này.

Hai mươi năm trước, Diệp Phi nhớ Uông Thanh Vũ đã từng nói về cao thủ thứ hai của Diệp Đường mà lúc ấy mình không quan tâm, bây giờ nhìn lại mới thất Diệp Trấn Đông thật sự siêu phàm.

Nhóm gã béo trung niên chết đi khiến nguy hiểm trên con đường rừng nhỏ nháy mắt tản đi, còn mấy con cá lọt lưới nhưng không con nào dám ra tay.

Ngay cả gã béo trung niên cũng bị giết trong một giây thì bọn họ lại lấy cái gì chống lại Diệp Trấn Đông?

Diệp Phi tiếp tục đẩy Diệp Trấn Đông đi tới trước.

Bóng dáng bọn họ mới vừa biến mất thì trong rừng lại xuất hiện mấy người với vẻ mặt nghiêm túc, bọn họ vừa dọn dẹp xác vừa lấy điện thoại di động ra gọi đi… một cô gái đeo mặt nạ cung kính nói với người trong điện thoại di động: “Hợi Trư đại nhân, nhiệm vụ thất bại, nhóm Ngô Câu bị giết Đầu kia điện thoại không có cảm xúc: “Sao cô còn sống?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play