Chương 1192:

“Lại có người xảy ra chuyện sao? Sao có thể?”

Người phụ nữ trông hơi đáng thương kia hơi ngồi thẳng dậy, bộc lộ ra khí chất của một vị tổng giám đốc: “Những loại thuốc đó đều đã được thử nghiệm. Đối với những khách hàng có thể chất không giống nhau, có thể thuốc sẽ không có nhiều tác dụng nhưng tuyệt đối sẽ không gây hại cho cơ thể”

Trong mắt cô ta lóe lên một tia kinh ngạc: “Nếu không giải quyết tốt chuyện này, đoán chừng công ty sẽ phải đóng cửa”

Đầu bên kia vội vàng đáp lại: “Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi”

Sau khi cúp điện thoại, khuôn mặt xinh đẹp của Uông Thanh Vũ hiện lên vẻ áy náy, cô ta nhìn Diệp Phi nói: “Diệp Phi, có lẽ tôi không thể tiễn anh được nữa…”

“Tôi cùng cô đi xem thế nào, nói không chừng có thể có chút tác dụng”

Diệp Phi có thể nghe ra giọng điệu lo lắng gấp gáp của người kia trong điện thoại: “Đừng quên tôi cũng là một bác sĩ.”

Anh có ấn tượng tốt với Uông Thanh Vũ, vì thế anh muốn xem xem mình có thể giúp cô ta chút gì đó hay không.

“Đúng rồi, anh là thần y cơ mà. Ngay cả những bệnh mà bác sĩ của Thanh Phong Đường không thể khám ra mà anh chỉ cần liếc mắt một cái đã bắt được bệnh”

Hai mắt Uông Thanh Vũ sáng lên: “Lần này sản phẩm của công ty chúng tôi xảy ra vấn đề, anh giúp tôi xem xem rốt cuộc vấn đề đó nằm ở đâu”

Sau đó cô ta giới thiệu ngắn gọn tình hình cho.

Uông Thanh Vũ là sếp của một công ty rượu nhỏ, tháng trước họ đã tung ra thị trường một loại rượu dưỡng sinh có tên gọi là “Xuân Hồi Đại Địa”

Chất lượng rượu tốt, tác dụng rõ rệt, giá thành lại vừa phải nên rất được người tiêu dùng ưa chuộng.

Nhưng không ngờ, cách đây một tuần bắt đầu có khách hàng phàn nàn rằng sau khi uống loại rượu này, toàn thân người đó liền nổi mẩn đỏ sưng tấy và ngứa ngáy.

Công ty từng cho rằng chỉ là tính chất đặc thù của rượu nên chỉ bồi thường đơn giản là đủ.

Nhưng không ngờ, sau đó lại có một lượng lớn khách hàng xảy ra vấn đề, nhẹ thì khó chịu, nặng thì lở loét ngoài da. Điều này đã khiến công ty lập tức rơi vào cảnh khốn đốn.

Đặc biệt là buổi tụ tập đông người hôm nay, nếu không xử lý chuyện này một cách khéo léo công ty sẽ có khả năng phải đóng cửa.

Diệp Phi khẽ gật đầu, tỏ ỷ mình đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sau đó anh lại thấy bất ngờ vì cô chủ nhỏ của nhà họ Uông lại ra ngoài mở công ty thay vì thừa kế công việc kinh doanh của nhà mình.

Trong lúc hai người họ nói chuyện, chiếc Porsche đã nhanh chóng đến được một tòa nhà bảy tầng. Tòa nhà này được xây dựng vào những năm 1980, không cao nhưng không gian xung quanh lại rất đẹp và yên tĩnh.

Trước cửa treo một tấm biển hiệu: “Công ty rượu Thanh Vũ”.

Không hề có dấu tích của nhà họ Uông hay tập đoàn Uông Thị, rõ ràng Uông Thanh Vũ đã phải tự thân vận động khá nhiều.

Lúc này, ở lối vào của tòa nhà văn phòng lẽ ra phải yên tĩnh có hơn năm mươi người đang tụ tập lại, ai nấy đều cầm băng rôn hoặc bảng hiệu.

Bọn họ đều hô một câu: “Công ty rượu làm ăn không có tâm”

Một số người chặn các lối ra vào, một số khác thì đập phá cửa ra vào và cửa sổ, còn có người khóc ầm ï và livestream.

Nhân viên của công ty đang rất cố gắng để xoa dịu tình hình, nhưng hầu như không có tác dụng gì. Đối phương hoàn toàn không chịu nói lý, bọn họ muốn làm gì thì làm.

Bởi vì những người này đúng thực là người bị hại, nhân viên bảo vệ cũng không dám đuổi họ đi.

Diệp Phi vừa bước ra khỏi xe đã ngửi thấy mùi rượu, còn có một mùi thối nhàn nhạt.

Uông Thanh Vũ đưa Diệp Phi chen lên phía trước.

Cả chục người đàn ông và phụ nữ đang vây chặt một cô gái đeo trang sức đắt tiền, hét lên một cách điên cuồng với giám đốc công ty và quầy lễ tân: “Các người nhìn đi, chúng tôi uống rượu của các người xong da chúng tôi đều bị lở loét hết.

Mặc của tôi cũng bị các người phá hỏng rồi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play