Chương 1124:

“Anh xin thề, dù sau này có xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ ở bên em”

“Dù nghèo khó hay giàu sang anh đều sẽ bảo vệ em, yêu thương em cho tới tận giây phút cuối cùng của cuộc đời”

“Anh xin thề, sau này nếu anh còn tìm người phụ nữ nào khác, anh sẽ bị thiên lôi đánh”

Thẩm Tư Thành tỏ tình một cách chân thành.

“Diệp Phi, cho dù tôi có lựa chọn thế nào, anh cũng sẽ không ghét bỏ tôi, đúng không?”

Thẩm Tư Thành không trả lời thẳng Thẩm Tư Thành mà đứng dậy, chạy tới chỗ Diệp Phi hỏi anh.

Thiên Hữu, Trương Vũ Yên và những người khác đều nhìn Diệp Phi, bỡn cợt rằng nếu Diệp Phi hận Thẩm Tư Thành thì anh có thể làm được gì đây.

Diệp Phi thản nhiên đối mặt, không nặng không nhẹ gật đầu.

“Diệp Phi, tôi rất vui khi có thể quen biết được anh. Cảm ơn anh vì những ngày qua đã ở cạnh tôi”

Trần Tích Mặc võ vai Diệp Phi một cái, sau đó quay lại với Thẩm Tư Thành, nhận lấy sợi dây chuyền kia rồi đeo lên: “Thẩm Tư Thành, sau này anh không được phép lăng nhăng, trăng hoa ở bên ngoài nữa. Nếu không em sẽ không tha cho anh đâu”

Nói rồi, cô ta còn nhéo tai Thẩm Tư Thành một cái.

“Tuân lệnh!”

Thẩm Tư Thành cười lớn, anh ta đứng dậy bất chấp đau đớn, ôm lấy Thẩm Tư Thành xoay mấy vòng, còn hôn lên má cô ta một cái.

Sau đó, anh ta còn cố ý liếc nhìn Diệp Phi ra uy, thể hiện niềm kiêu hãnh và sự tự hào của kẻ chiến thắng.

Một thằng phế vật, muốn cướp người phụ nữ của Thẩm Tư Thành đây ư, đúng là không biết tự lượng sức mình.

Thẩm Tư Thành còn đang nghĩ, sau khi có được Trần Tích Mặc, anh ta còn muốn tính toán với Diệp Phi, cho anh mấy cái bạt tai.

Trần Tích Mặc đáp lại Diệp Phi bằng một nụ cười đầy vẻ áy náy.

Cô ta quyết định tha thứ cho Thẩm Tư Thành, một là vì cô †a vẫn còn yêu đối phương, hai là vì Trần Thần Hi đã tác động không ít.

Ba là vì Diệp Phi thật sự không thể so được với Thẩm Tư Thành.

Tài sản hàng chục tỷ, e là cả đời này Diệp Phi cũng không thể kiếm nổi.

“Những người có tình cuối cùng cũng thành đôi thành cặp, quá tốt rồi”

Thấy hai người họ ôm nhau, Trương Vũ Yên và Thiên Hữu cùng những người khác đều vui mừng hò reo, tiếng hoan hô như muốn lật tung cả võ quán lên.

Trần Tích Mặc còn liếc trộm Diệp Phi mấy lần, cô ta muốn nhìn thấy vẻ khó chịu đau buồn của anh, nhưng lại phát hiện ra anh vẫn thản nhiên, hờ hững như vậy.

Điều này khiến trong lòng Trần Tích Mặc thấy hơi kỳ lạ.

Để vụt mất một cô gái vừa xinh đẹp vừa có tiền như cô ta, chẳng phải trong lòng Diệp Phi nên cảm thấy tức giận và không cam tâm sao?

Tại sao anh có thể bình thản như vậy?

Trừ phi anh đang lấy lùi làm tiến?

Trương Vũ Yên và những cô gái khác cũng cảm thấy Diệp Phi đang cố tỏ ra trấn tĩnh, đôi mắt xinh đẹp của bọn họ không giấu được vẻ khinh thường đối với anh.

Đúng là đồ vô dụng.

Thẩm Tư Thành quỳ xuống xin tha thứ, bày tỏ tình cảm một cách thân thành mà thằng nhãi kia chỉ đứng ngẩn ra ở bên cạnh, không nói câu nào, đúng là thứ vô dụng.

“Tích Mặc, chúc mừng cô, tôi đi trước đây.”

Diệp Phi không có hảo cảm với Thẩm Tư Thành, anh không có liên quan gì đến bữa tiệc này, vì thế anh chỉ vẫy tay với Trần Tích Mặc rồi chuẩn bị rời đi.

“Cút, mau cút đi. Chỗ này không hoan nghênh cậu đâu”

Thẩm Tư Thành dương dương tự đắc kêu lên: “Nể mặt Tích Mặc nên tôi tạm thời không truy cứu chuyện hôm nay cậu làm tôi bị thương.”

Diệp Phi chẳng ừ hử gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play